Lý Toàn thở dài, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác bi thương. Người anh ruột đáng kính của hắn, nay lại biến thành loại người như thế này.
Thôi...
Hắn nhìn Lý Nghĩa, gằn giọng: "Mẹ thì em sẽ lo, cũng chẳng cần anh chị chu cấp nữa. Nhưng phải có giấy trắng mực đen ghi rõ rằng anh chị không hề chu cấp."
Tuy nói bấy lâu nay vợ chồng hắn đều gửi tiền về mỗi tháng, nhưng hắn ỷ y, cũng như quá tin tưởng vào anh trai của mình nên chẳng có bất kỳ thứ gì làm chứng cả. Nếu chị dâu lật lọng, bảo rằng hắn không lo cho mẹ thì không hay.
Giờ mẹ về ở với hắn cũng đúng, xem chị chị dâu như vậy thì ắt hẳn không phải là dâu thảo dâu hiền, nếu tiếp tục chỉ sợ mẹ phải chịu nhiều ấm ức. Tuy hắn không có bản lĩnh gì, nhưng nuôi mẹ thì hắn vẫn nuôi nổi, yêu cầu anh chị ký tên chỉ để đề phòng sau này họ nói ra nói vào mà thôi.
Nhìn anh trai với chị dâu, hắn không thể nào mà tin tưởng hai người được nữa.
Nghe Lý Toàn nói vậy, Lý Nghĩa im bặt. Dù gã hồ đồ nhưng vẫn biết nếu ký vào tờ giấy này thì chẳng khác nào để lại chứng cứ chứng minh rằng gã không chăm lo cho mẹ già. Sao gã đồng ý được.
Đặng Thu Mi cũng cảm thấy không nên ký bèn cười lớn: "Chú út làm sao vậy? Lúc trước chúng tôi nuôi mẹ, có đòi hỏi chú ký cái gì đâu. Giờ đến lượt chú, chú lại bắt vợ chồng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-he-thong-buoc-ta-phai-viet-van/2920403/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.