Lê Thuỳ nhanh nhẹn: "Có bao nhiêu chị lấy hết."
Dương Gia Nghi nhướng mày. Tuy cô không biết đội trưởng sẽ chia cho mình bao nhiêu cân thịt nhưng chắc chắn là không ít. Thường trong thời buổi thiếu thốn này, người ta thường hong khô chúng rồi để dành ăn dần. Nhưng Dương Gia Nghi vốn dĩ không phải dân bản xứ, đối với cô, thịt heo rừng có mùi hôi rất khó chịu. Thay vì ép bản thân phải ăn nó, cô dứt khoát đổi lấy tiền, rồi mua thịt heo từ siêu thị. Dù sao cô ở một mình, không sợ bị người khác biết.
"Giá cả như thế nào ạ?"
Giá thịt mỗi nơi mỗi khác. Ở chỗ này, thịt heo rừng và thịt heo nhà đều giống nhau hai đồng một cân kèm phiếu thịt.
"Hai đồng hai mao một cân, được không?"
Dương Gia Nghi gật đầu, giá này vừa phải, không đắt không rẻ. Cô hỏi lại: "Có bao nhiêu chị đều lấy hết?"
Lê Thuỳ rụt rè gật đầu.
Thiếu nữ cười đùa: "Nhà chị ăn hết sao? sẽ nhiều lắm đấy."
Lê Thuỳ cười ngượng ngùng: "Ăn không hết thì làm thịt khô để dành, thịt khô cũng ngon không kém."
Tôi tin chị mới là lạ! Ai còn không biết ai nha. Dương Gia Nghi không trêu Lê Thuỳ nữa, cô đưa sọt nấm cho cô nàng: "Mai hoặc mốt em mang thịt qua rồi lấy lại sọt."
Lê Thuỳ gật đầu, nhỏ giọng nói địa chỉ nhà mình cho Dương Gia Nghi biết. Lần hợp tác đầu tiên diễn ra tốt đẹp. Trong lòng cả hai đều rất vui vẻ.
Lúc trở lại phòng bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-he-thong-buoc-ta-phai-viet-van/2920399/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.