Nhìn thấy Thịnh Kỳ trong bộ cẩm phục màu đen, bên hông đeo ngọc bội nàng tặng, lòng nàng đột nhiên ấm áp.
Khi trước đây nàng tặng túi thơm và ngọc bội cho Thịnh Kỳ, hắn đã không lưu tình mà từ chối. Giờ đây thấy hắn đeo nó bên mình, nàng không khỏi vui mừng và tự hào.
Sau một lúc, ánh mắt nàng lướt qua chỗ khác và dừng lại ở bội kiếm bên cạnh Thịnh Kỳ, nơi treo túi thơm. Túi thơm này lập tức thu hút sự chú ý của nàng.
Tống Trừ Nhiên ngồi lại gần Thịnh Kỳ, tay chạm vào túi thơm, thấy trên đó thêu chữ "Kỳ" nghiêng lệch vặn vẹo, nàng không khỏi bật cười.
Tiếng cười của nàng làm Thịnh Kỳ dừng lại, đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó nhìn túi thơm trong tay nàng, cảm thấy xấu hổ mà ho nhẹ.
“Điện hạ sao còn giữ cái túi thơm này?”
Nàng biết túi thơm này chỉ là món quà khi nàng đi gặp hắn, nhắc nhở về việc quét sạch thổ phỉ. Chữ thêu trên đó cũng là nàng cố ý làm. Nàng tưởng Thịnh Kỳ sẽ ném bỏ món đồ này, nhưng không ngờ hắn lại treo nó trên bội kiếm quý giá của mình.
Thịnh Kỳ đặt bút lông vào ống đựng, cẩn thận xếp lá thư vào phong bì, trầm giọng nói: “Tuy rằng chỉ là vật nhỏ bình thường, nhưng lại phù hộ cho lần quét sạch thổ phỉ thành công, nên ta cứ treo đó.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hắn không nhìn nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-ga-cho-nam-phu-hung-ac/3627972/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.