Chương trước
Chương sau
Chương 27

 

**"Thất Hoàng tử điện hạ háo sắc sao?"**

 

Tống Trừ Nhiên vốn nghĩ rằng nếu không thể gặp được Thịnh Kỳ, nàng cũng không thể cứ mãi lãng phí thời gian, cần phải tìm một biện pháp chủ động.

 

Gặp được Thịnh Duệ trước mắt, nàng nghĩ có thể hỏi thăm về sở thích của Thịnh Kỳ từ hắn ta. Khi dẫn Thịnh Kỳ đi Ngự Vệ Tư, cô muốn tạo ấn tượng tốt. Tuy nhiên, không ngờ Thịnh Duệ lại thù dai như vậy, vừa mới đứng trước mặt hắn ta, nàng chưa kịp nói gì thì hắn ta đã muốn đuổi nàng đi.

 

Nàng thu mình lại, nhẹ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, xung quanh đều là người, nếu ngài kêu thị vệ đuổi thần nữ đi, chỉ sợ không ổn."

 

Thịnh Duệ trợn mắt: "Nếu bổn hoàng tử bảo ngươi tự đi, ngươi có chịu đi không?"

 

Tống Trừ Nhiên cười phì, như thể cả hai rất thân quen, nàng ngồi ngay xuống cạnh Thịnh Duệ: "Tất nhiên cũng sẽ không đi."

 

"Ngươi!" Thịnh Duệ thấy hành động táo bạo của nàng, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, còn chưa kịp nói gì thì Tống Trừ Nhiên đã nghiêm túc chất vấn hắn ta.

 

"Nghe nói thời gian gần đây Thánh Thượng cùng các hoàng tử sẽ bàn luận đến việc học hành? Đây là giai đoạn quan trọng như vậy, điện hạ còn không ôn bài, mà đến đây nghe thuyết thư, ngài không lo lắng sao?"

 

Theo nguyên tác, khi Thịnh Kỳ và Nữ Nhạc Sư gặp lén mặt, Khang Thiệu Đế sẽ cùng các hoàng tử luận bàn về việc học hành. Thịnh Kỳ do bị thương vắng mặt, nên Thịnh Hằng trở thành người được chú ý nhất. Thịnh Duệ do không giỏi học thuật, không trả lời được, khiến Thánh Thượng thất vọng. Vừa mới bị cấm đoán vì sự cố cưỡi ngựa, Thánh Thượng thấy hắn không ăn năn nên quyết định cấm thêm.

 

Đoạn truyện này viết từ góc nhìn của Thịnh Hằng, nên quá trình khá rõ ràng, cụ thể đề mục nàng cũng biết rõ.

 

Thịnh Duệ nghe nàng chất vấn, bị sặc, phun hết nước trà ra ngoài. Động tĩnh này khiến mọi người xung quanh chú ý, hắn không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chỉ đành che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết?"

 

"Điện hạ không cần biết thần nữ biết từ đâu. Thần nữ nói thật lòng, không muốn làm kẻ thù với điện hạ, chỉ muốn cùng điện hạ hòa hảo. Thực ra, cũng là muốn giúp điện hạ."



 

Thịnh Duệ và nữ chính tính tình giống nhau, đều vì được sủng ái mà trở nên vô pháp vô thiên, nhưng bản tính không xấu. Vì vậy, nàng mới dám trực tiếp ngồi cạnh Thịnh Duệ. Nếu là hoàng tử khác, điều này không thể thử.

 

Cũng vì thế, nàng biết rõ cách làm Thịnh Duệ mềm lòng. Chỉ cần khen vài câu, thể hiện nhu cầu giúp đỡ, hắn sẽ dễ dàng xuống thang.

 

Lúc này, trong mắt Thịnh Duệ đã có sự do dự, không còn cảnh giác như trước, nhưng vẫn băn khoăn, hỏi lại: "Ngươi... muốn hòa hảo với ta?"

 

"Đúng vậy, thần nữ đoán được Thánh Thượng sẽ thảo luận nội dung gì với các điện hạ. Gặp được điện hạ ở đây, thần nữ nguyện cùng chia sẻ với người." Nàng gật đầu, cười nhẹ, thân mình nghiêng về phía trước, chớp chớp mắt, đưa ra điều kiện của mình: "Nhưng mong rằng điện hạ có thể cho thần nữ biết một ít sở thích của Thất Hoàng tử."

 

Nghe yêu cầu của nàng, Thịnh Duệ mở to mắt, không còn chú ý đến câu chuyện của tiên sinh, nghiêm túc hỏi: "Ngươi... ngươi cùng ta thương lượng điều kiện, không cầu tiền không cầu mối quan hệ, chỉ muốn biết sở thích của Thất ca?"

 

Tống Trừ Nhiên liên tục gật đầu, không quên khen ngợi Thịnh Duệ: "Điện hạ cùng Thất Hoàng tử rất thân thiết, chắc chắn hiểu rõ sở thích của Thất Hoàng tử hơn huynh trưởng của thần nữ. Vì vậy, hỏi điện hạ là cách tốt nhất."

 

Những lời của nàng thực sự làm Thịnh Duệ hài lòng, hắn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, ngẩng đầu lên: "Đó là tự nhiên, thất ca cùng bổn hoàng tử rất thân thiết! Nhưng bổn hoàng tử dựa vào cái gì để tin ngươi? Ngươi lại đoán được phụ hoàng sắp sửa khảo sát bổn hoàng tử về điều gì?"

 

Thịnh Duệ nghi ngờ là điều bình thường, lý do của nàng rất khó tin. Nếu trước mặt là người khác, có lẽ họ sẽ cảm thấy nàng có điều gì kỳ quặc.

 

Vì vậy, nàng cần tỏ rõ sự chân thành của mình, không che giấu gì, nói thẳng: "Thần nữ đoán Thánh Thượng sẽ hỏi về vấn đề trị quốc bằng nhân nghĩa. Nếu đề cập đến nhân nghĩa, tất nhiên phải dựa vào học thuyết Nho gia, Khổng Tử và Mạnh Tử để giải đáp là thích hợp nhất. Với năng lực của điện hạ, e rằng khó mà cạnh tranh với các hoàng tử khác."

 

Thịnh Duệ cắn môi gật đầu, dường như đã hiểu: "Vậy bổn hoàng tử nên làm thế nào?"

 

"Cổ thánh nhân hóa tính dựng lên ngụy, ngụy khởi mà sinh lễ nghĩa, lễ nghĩa sinh mà chế pháp luật."( Các vị thánh nhân thời xưa đã biến bản tính tự nhiên của con người thành những quy ước xã hội. Từ những quy ước đó mới sinh ra lễ nghĩa, và từ lễ nghĩa, người ta mới đặt ra pháp luật. ) Tống Trừ Nhiên theo lý luận của Tuân Tử, nghiêm túc giải thích: "Thần nữ kiến nghị điện hạ nên lấy tư tưởng của Tuân Tử về hóa tính khởi ngụy. Nhân nghĩa không chỉ để trị quốc, mà còn để làm người, vì những người xung quanh. Nếu không bản thân không có nhân có nghĩa mà chỉ nói suông, thì chỉ là bề ngoài mà không thực sự là nhân nghĩa trị quốc."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đây không phải là câu trả lời của Thịnh Hằng trong nguyên tác. Thịnh Hằng trong sách đề xuất tư tưởng của Mặc Tử, chú trọng vào lễ và binh, kết hợp văn và võ. Tuy nhiên, Tống Trừ Nhiên luôn cho rằng câu trả lời đó không phải điều Khang Thiệu Đế thực sự muốn nghe.

 

Khang Thiệu Đế vốn là người ôn hòa, từ khi đăng cơ đã luôn hành xử nhân từ. Nàng cho rằng Khang Thiệu Đế đưa ra vấn đề này là để nghe ý kiến sâu sắc nhất từ các hoàng tử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.