Chương trước
Chương sau
Tiêu Tự ngây ngẩn cả người rất lâu cũng chưa có phản ứng. Khương Trà xốc chăn lên đi chân trần xuống giường chạy đến kéo anh tới ghế sô pha ngồi xuống, con ngươi đỏ đỏ quan sát nhìn anh đầy tự giễu hỏi: "Anh ngủ dậy thấy em có giá rẻ như vậy sao, ngủ xong liền không muốn chịu trách nhiệm?"
"Không phải!" Tiêu Tự thốt ra hai chữ này, câu nói tiếp theo làm thế nào cũng không nói lên lời. Anh muốn nói không phải, muốn nói cô xứng đáng có được những điều tốt nhất, anh không xứng với cô, sẽ làm lỡ dở cuộc đời cô. Về sau cô còn có thể gặp gỡ được nhiều người tốt hơn. Thế nhưng một chữ cũng không nói ra được, cái gì mà gặp được người tốt hơn, đều là chó má. Khương Trà, cô chỉ có thể là của anh, ai cũng đừng nghĩ có được.
Khương Trà thật sự bị Tiêu Tự làm cho tức chết ầm ĩ một lúc, nước mắt rơi xuống ôm mặt khóc đến thở không ra hơi, Tiêu Tự nhanh chóng đi tới ngồi ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng.
Khương Trà vốn cả người đã đau nhức nhưng lại không ngăn được muốn khóc, khóc đến không còn sức lực liền nằm yên ở trong lòng Tiêu Tự, vẫn còn thấy tức giận đưa tay đẩy anh ra, miệng cũng không buông tha cho người đàn ông trước mặt: "Anh cút ngay cho tôi, không phải nói chia tay sao? Được, tôi đồng ý rồi!"
Tiêu Tự nghe được trái tim đau đớn kinh khủng, một tay bịt miệng Khương Trà đang lảm nhảm, tựa vào vai cô cọ cọ: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Là anh sai, không chia tay được không?"
Tiêu Tự sợ từ trong miệng cô lại nghe được cái gì sẽ đâm vào trái tim anh, một mực lấy tay che miệng, không chịu buông ra. Khương Trà cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, cuối cùng Tiêu Tự thua trận trước tiên, thương lượng cùng cô nói câu: "Không thể nói chia tay" mới chịu buông tay ra. . Đọc truyện hay tại — T R U м t г ц у e n . me —
Khương Trà uất ức, yên tĩnh lau nước mắt cũng không nói gì.
Tiêu Tự nhìn thấy càng đau lòng nâng mặt của cô lên lau nước mắt, Khương Trà hít cái mũi đáng thương oán giận: "Nói chia tay là anh, không muốn chia tay cũng là anh, rõ ràng là anh liên tục bắt nạt em. Chẳng biết tại sao liền tức giận", nói đến chỗ này lại thấy uất ức muốn khóc miễn cưỡng mới nhịn xuống được.
Tiêu Tự nghe lời của nói cô nghĩ tới bản thân có hành động quá đáng, nâng tay hướng mặt mình tát một cái. Khương Trà đau lòng nhưng vẫn nhịn xuống không để ý đến anh.
Tiêu Tự chặn ngang quỳ gối trước mặt cô, tựa đầu lên trên đùi của cô giọng nói nhỏ bé mang theo ý cầu xin: "Thật xin lỗi, Trà Trà, anh là tên khốn nạn."
Khương Trà muốn đỡ anh đứng dậy, Tiêu Tự lại kéo tay cô ra nhất quyết muốn quỳ, Khương Trà cũng không thèm quan tâm dù sao bản thân cũng còn đang tức giận.
Tiêu Tự từ trong túi áo lấy ra đơn báo cáo do dự một lát mới đưa cho Khương Trà, cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của cô.
Khương Trà sẽ có biểu cảm gì? Nói nhảm, ngoài đau lòng ra còn có thể có cái gì?
Tiêu Tự đợi một lát không nghe thấy Khương Trà nói chuyện, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn cô. Khương Trà mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt tràn đầy sự đau lòng không thể che dấu, Tiêu Tự lắc lắc tay của cô giống như một chú cún con.
"Cho nên hôm nay vì sao lại phát bệnh?"
Tiêu Tự mím môi sắp xếp lại lời nói cho tốt nắm lấy tay Khương Trà: "Tối hôm qua em cùng với người khác nói chuyện."
Khương Trà sớm đã quên Tiêu Túng không còn một chút gì, nghe thế không hiểu ra sao.
"Ai?"
Tiêu Tự có chút nản lòng nhéo một cái vào tay cô: "Tiêu Túng, ngày hôm qua trên bữa tiệc em cùng anh ta nói chuyện thật sự rất vui vẻ."
"Con mắt nào của anh nhìn thấy em nói chuyện vui vẻ với anh ta?"
Tiêu Tự giọng nói rầu rĩ: "Em cười với anh ta."
"Em...." Chẳng nhẽ lại nói với anh kiếp trước anh ta là anh em của anh nên em mới cho mặt mũi nói chuyện cùng?
"Trà Trà, Tiêu Túng là con riêng của Tiêu Tông."
Khương Trà bất tri bất giác mới phản ứng lại Tiêu Tông là ai, lại nghe Tiêu Tự nói: "Buổi chiều ngày hôm qua, anh đứng ở cửa phòng của Tiêu Tông nghe thấy hai người bọn họ nói sẽ giết anh như thế nào, nghe Tiêu Tông nói đã xúi giục người phụ nữ kia vứt bỏ anh ra sao, nghe bọn họ nói đã hại chết mẹ anh bằng cách nào."
Khương Trà trong lòng lộp bộp, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra. Cô quả thật là vô cùng kinh hãi.
Càng thấy đau lòng thay Tiêu Tự. Bởi vì sống lại nên Tiêu Tự có thể đoán ra được đời trước anh em tốt làm như thế nào bí mật âm mưu hại chết anh.
"Tiêu Tự, anh đứng dậy."
Tiêu Tự từ từ đứng dậy ngồi xổm trước mặt Khương Trà, yên lặng xoa đôi chân bị tê khi quỳ. Cũng không nói gì đôi mắt ngấn nước nhìn cô.
Khương Trà cuối cùng vẫn mềm lòng, cứ kéo lấy tay anh không buông, rất hài lòng khi nhìn mười ngón tay của bọn họ giao nhau.
Để tay xuống, giọng nói Khương Trà mềm mại cặn kẽ nói với anh: "Vậy anh về sau không được như thế nữa, tối qua anh một chút cũng không dịu dàng."
Chưa nói xong mặt đã đỏ lên giọng nói dần nhỏ lại như muỗi kêu.
Tiêu Tự gật đầu vô cùng đứng đắn, suy nghĩ rồi hỏi Khương Trà: "Chỗ đó còn đau, có muốn anh giúp em xoa không?"
Khương Trà ngượng ngùng đập anh một cái nhưng thắt lưng thật sự rất khó chịu, vẫn chỉ vào thắt lưng để cho Tiêu Tự xoa bóp.
Khương Trà thoải mái mắt híp lại có chút buồn ngủ, trước khi ngủ còn nói với giọng mềm mại: "Không có việc gì, em không có chê tính khí của anh, phát bệnh thì điều trị, bản thân không cần phải gắng gượng chịu đựng, cũng không cần phải lo lắng em sẽ rời xa anh, anh phải tin tưởng em, cũng phải tin tưởng chính bản thân, bởi vì anh là Tiêu Tự tốt nhất."
Tiêu Tự trả lời cô, xoa bóp một lát đột nhiên nhớ tới Khương Trà còn chưa có ăn sáng, lại kéo người cô lên ăn hết chén cháo rồi mới tiếp tục xoa bóp thắt lưng cho cô.
Khương Trà ngủ rồi nên không có nghe thấy Tiêu Tự nói một câu vô cùng dịu dàng, anh nói: "Anh rất thích em, Trà Trà của anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.