Một lần nữa khẳng định rằng cung phản xạ của Tô Đình rất chậm, không, rất rất chậm mới đúng!
Cô cứ ngơ ngơ ngác ngác để người ta bế đi như vậy.
Đôi mắt hơi mở, hai tay tự động ôm lấy cổ thiếu niên.
Cảm nhận được động tác của cô, bước chân của
Niệm Ức khựng lại, sau đó khóe môi không kiềm chế được mà câu lên.
Mẹ kiếp, ngoan không chịu được.
Tư Việt nheo mắt nhìn hai người, dường như đã chắc chắn được điều gì đó, hắn quay sang người bên cạnh.
Tiểu Ngũ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn bóng dáng của đại ca hắn, bỗng nhiên uất ức: “Tại sao Niệm ca không bế tao như vậy nhỉ?”
Khuôn mặt hơi có ý cười của Tư Việt ngay lập tức sầm xuống, cười lạnh: “Vì mày không phải là Tô Đình!”
Nói rồi cũng xoay người bỏ đi mất, bóng dáng kia nhìn thế nào cũng giống đang tức giận.
Tiểu Ngũ: “Này! Dỗi gì nữa vậy?”
“…”
Điên hết rồi.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon, nhueng trang web khác đều là reup, mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ Tranh nhé:33]
=====
Bên kia, cuối cùng Tô Đình cũng phản ứng lại.
Cô hơi hốt hoảng: “Niệm Ức!”
“Hửm?” Thiếu niên trầm thấp đáp lại, trong giọng nói không tránh khỏi có chút ý cười. Bây giờ cô mới phản ứng sao? Sao lại chậm giống như rùa con vậy nhỉ?
“Tớ… thật sự không cần đến phòng y tế đâu.” Bây giờ đã không còn đau gì nữa rồi, chỉ là bấm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3370923/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.