Khóe mắt Niệm Ức thấy được người kia đã rời đi, không tiếng động cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng theo bản năng, hắn không muốn cô nhìn thấy người kia. 
Hai người ngồi trong phòng bệnh, yên tĩnh ăn hết bát canh trên tay Tô Đình. 
Canh hết, Tô Đình liền cắt cam, thuần thục tự nhiên đến vậy. 
Niệm Ức không biết nghĩ gì, chỉ thất thần nhìn từng hành động của cô. 
Hắn mấp máy môi, cuối cùng cũng mở miệng: “Sau khi ra viện, tôi vẫn là vệ sĩ… của cậu sao?” 
Vệ sĩ của cô… 
“Đương nhiên rồi! Cậu còn chưa làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ đâu đấy.” Đuôi mắt Tô Đình cong cong, nhẹ nhàng đáp lời. 
Niệm Ức tránh đi ánh mắt trong suốt của cô, lại hỏi thêm vấn đề khác: “Vậy cụ thể công việc của tôi là gì?” 
Hắn cũng không tin cô cần người như hắn bảo vệ thật, mấy ngày ở chung cũng đủ để hắn đoán ra được cô là người có thân phận như thế nào rồi. 
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu như tự hỏi, sau đó chậm rãi cười rộ lên, chầm chậm nói: “Đón tớ đi học, đưa tớ về, đi ăn cùng tớ, đứng về phía tớ,… ừm tạm thời là như vậy đã.” 
Càng nghe, Niệm Ức càng cảm thấy lạ ở chỗ nào đó, nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn không rõ. 
“Thời gian này, cậu chỉ cần tĩnh dưỡng là được rồi.” Tô Đình cũng không cần hắn làm gì, cô chỉ muốn trở thành bạn của hắn, giúp hắn mà thôi. 
“Những người đâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3333570/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.