Cứ như vậy, mỗi ngày, Tô Đình đều đúng giờ có mặt ở bệnh viện, trên tay không phải cháo thì là canh sương, không phải đồ ăn thì là nước uống, đặc biệt, còn có rất nhiều sách vở nữa. 
Niệm Ức ban đầu còn chưa quen lắm, nhưng lâu dần, hắn thậm chị còn canh giờ để xem khi nào thì cô đến nữa. 
Hai người đều không biết cả hai đang dần xem việc ở bên đối phương là một thói quen, mà thói quen đương nhiên sẽ rất khó sửa. 
Hôm nay, hắn đợi mãi mà chưa thấy người đến, trong lòng có chút lo lắng không yên. 
Đợi mãi, rốt cuộc cánh cửa kia cũng mở ra. 
Niệm Ức không hiểu sao mình lại trẻ con đến mức đắp chăn che kín đầu của bản thân được. 
"Cậu đến muộn." 
Một giọng nói rầu rĩ phát ra từ trong chăn. 
Một đám người ngoài cửa hóa đá. 
Lập tức có người mở cửa ra xem lại số phòng, sau khi xác định đúng phòng, không khỏi nghi ngờ nhìn cái người đang làm ổ trong chăn kia. 
"Niệm... Niệm ca?" 
Đàn em không rõ mà hỏi một tiếng. 
Lần này đến người trong chăn hóa đá. Cả người Niệm Ức nổi đầy gân xanh, hắn cật lực đè nén tâm tình lúc này của mình, mở chăn ra, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?" 
Cuối cùng cũng tìm thấy được đại ca, cả đám người liền như bầy sói, tru khóc cực kì lố: "Niệm ca, cuối cùng cũng gặp được ca rồi! Ca không biết bọn em lo cho anh như thế nào đâu!" 
Niệm Ức yên lặng rút cánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3326423/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.