Hai người không có thói quen nói chuyện khi ăn cơm, vậy nên bầu không khí khá yên tĩnh, nhưng không hiểu sao lại cho người khác cảm giác hòa hợp vô cùng.
Lúc cả hai ăn xong, bầu trời đã tối đen rồi. Niệm Ức nói nhiệm vụ của hắn bắt đầu từ khi nào, Tô Đình liền nhân cơ hội nói tính từ hôm nay luôn. Thiếu niên nghe lời nói của cô, cực kì hài lòng mà đưa người về.
-----
"Mì rất ngon."
"Ừm."
"Cậu biết nơi này lâu chưa?"
"Từ lúc lên cấp hai liền biết."
"Còn nơi nào cậu thấy thức ăn ngon không?"
"Còn bánh đậu đỏ."
"Vậy mai cậu đưa tớ đi đi."
"Được."
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha :3]
Cứ như vậy, Tô Đình hỏi, Niệm Ức trả lời. Cả hai chầm chậm đi dọc theo con đường nhỏ, đèn đường chiếu màu vàng ấm áp, đổ lên vai cô, cũng đổ lên vai hắn, tất cả... làm con người ta cảm thấy yên bình đến lạ.
Niệm Ức nhân lúc cô không để ý, liếc mắt ngắm nhìn cô, từ hàng mi cong cong, đến mũi, rồi đến bờ môi căng mọng. Càng nhìn xuống, đôi mắt của hắn càng thâm trầm. Chậc, khát nước thật đấy.
Con đường nhỏ cuối cùng cũng kết thúc, hai người đã ra đến đường lớn. Tô Đình muốn quay sang hỏi Niệm Ức xem nên rẽ trái hay rẽ phải, cô là người rất khó nhớ đường, con đường này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3317768/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.