Tô Đình chớp mắt nhìn đống kẹo dưới đất, cô lấy lại tinh thần, sau đó cúi xuống nhặt từng viên một lên.
Niệm Ức vốn không muốn như vậy, hắn chỉ là... theo bản năng cảm thấy hơi phiền, hắn không muốn quá thân cận với ai đó. Nhìn cô gái vì ngồi xuống mà thu mình lại thành một khối nho nhỏ, Niệm Ức muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hắn lại không biết nói gì, vì vậy dứt khoát kéo cô đứng dậy, bản thân lại ngồi xuống nhặt kẹo thay cô.
Tô Đình mơ hồ, thật ra cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cô là tiếc đống kẹo đó. Nguyên chủ có sở thích giống cô, đều thích ăn kẹo sữa. Cô đưa bạn học này kẹo là để tỏ lòng xin lỗi, bạn không thích, cô cũng không thể nói gì. Nhưng bạn lại đi nhặt lại giúp cô, hẳn là đã tha thứ cho cô rồi nhỉ?
Các bạn học cũng mông lung, họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng vừa rồi còn hất kẹo của người ta, giờ thì hay rồi, không cho người ta động vào, bản thân thì lại ngồi xuống tự nhặt lấy.
Thịnh Triệt cũng thấy cảnh này. Thật ra, lúc hắn nghe thấy tiếng đồ vật rơi ở đằng sau, đã ngay lập tức mà quay đầu lại, nhìn thấy cô ngồi xuống nhặt kẹo, trong đầu hắn nổ ầm một cái, hắn muốn kéo cô lên. Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, người kia đã trước hắn một bước, đỡ cô lên, sau đó ngồi xuống nhặt từng viên một, cuối cùng để tất cả ở trên bàn.
Tất cả đều nín thở chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/2743042/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.