Chân trước Viên Thiên Linh vừa đi thì chân sau Phong Ngư Tuyết lại đến, cô không tiến vào qua cửa môn mà trực tiếp chuyển hướng qua nơi nghỉ ngơi của Vân Quang Tiên.
Phong Ngư Tuyết ngồi chờ không lâu thì đã nghe được giọng điệu ngả ngớn của Vân Quang Tiên truyền từ bên ngoài vào: "Yo, là ngươi sao Ngư Tuyết? Như thế nào hôm nay lại có hứng thú đến nơi này của ta đây?"
"Muốn nói chuyện với ngươi thôi không được sao?" Phong Ngư Tuyết nâng mắt lên nhìn người ăn mặc y phục phong phanh kia mà chậm rãi nói.
"Hử? Ngươi nói thế ta sẽ cho rằng ngươi đang ái mộ ta đấy" Vân Quang Tiên nghiêng đầu nháy mắt đùa giỡn với Phong Ngư Tuyết.
"Ta lại không thích kiểu người như ngươi. Lại nói kể cả khi ta có thích một người đi chăng nữa thì ngươi nghĩ xem, ngươi xứng sao?" Người bị đùa giỡn kia nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt nàng nhìn người trước mặt không che giấu bất kì sự khinh thường nào.
"Ngươi cũng biết ta chỉ đùa với ngươi thôi, với lại đôi mắt này của ta cũng không có vấn đề gì đến nỗi phải nhìn trúng một cái tảng băng như ngươi" Vân Quang Tiên nhướng mày khiêu khích nhìn Phong Ngư Tuyết.
"Nói đi, lại có chuyện gì rồi" Thu lại thái độ ngả ngớn vừa rồi, Vân Quang Tiên tiến lên ngồi đối diện Phong Ngư Tuyết.
"Ân, xác thật là có chút chuyện" Sau khi Phong Ngư Tuyết nhấp một ngụm trà liền đáp lời nàng.
"Để ta đoán nhé? Trưởng lão lại nổi hứng cho ra thêm vài quy định kì quái nữa đối với đám chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-cung-dong-bon-truy-nhan/252107/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.