Ông Chúc là một vị bác sĩ Đông y cực kì truyền thống, ông biết bắt mạch, còn biết châm cứu.
Lê Phi Phàm ngồi bên bàn nhìn một loạt ngân châm dài ngắn không giống nhau bên kia, anh lập tức cảm thấy mình thật sự không thể cười nổi nữa. Anh miễn cưỡng nhếch khóe miệng nói: “Tôi cảm thấy hiện tại mình còn khá ổn, nếu không thì ngài cứ tùy tiện viết cho tôi hai đơn thuốc, tôi uống thử rồi lại nói sau ha?”
Ông lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, cười đáp: “Người trẻ tuổi nên dũng cảm chút đi.”
Lê Phi Phàm: “...Tôi rất dũng cảm.”
“Châm cứu bằng ngân châm không đau lắm đâu.” Ông lão bị vẻ mặt của anh chọc cười, vừa rút một cây ngân châm dài cỡ nửa bàn tay ra, vừa nói: “Tình huống của cậu không giống bà cụ Hoắc năm đó, không có bất cứ biến chứng gì, nó chủ yếu liên quan đến áp lực tinh thần và cảm xúc của bản thân cậu. Cho nên điều trị bằng phương pháp châm cứu của Trung y sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Chị Lan bên cạnh nghe được bèn nghiêm mặt lại.
Chị lập tức nói: “Vậy tình huống sau này của cậu ấy sẽ nặng hơn sao?”
“Nếu cô đã hỏi thì tôi phải nói thật là không thể bảo đảm sẽ không nặng thêm.” Lão Chúc vừa ấn huyệt vị trên tay Lê Phi Phàm, vừa nhìn Lê Phi Phàm thông qua chiếc kính lão sắp rớt đến chóp mũi, giọng điệu có điều ẩn ý: “Một khi đề cập đến vấn đề tâm lý, cho dù bác sĩ có giỏi cỡ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-chim-se-nha-nhi-gia-thanh-tinh-roi/2443298/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.