Lần đầu tiên Lê Phi Phàm cảm nhận cơn rét thấu xương như này.
Anh cảm thấy bản thân không khác nào đang nằm trên tảng băng, tay chân bị lạnh đến mức cứng đờ, không thể cử động.
Sau đó, lớp băng vỡ ra, anh bất ngờ rơi xuống khe nứt, miệng mũi lập tức bị dòng nước lạnh xộc vào.
Cảm giác khó thở trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tiếp theo Lê Phi Phàm mở mắt, anh nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên thấu lớp băng, thấy làn nước óng ánh xung quanh mặt băng. Nước không có vị mặn, nhưng tràn vào miệng lại khiến người ta ngộp thở không thôi.
Lê Phi Phàm nghĩ thầm, không đúng.
Thời tiết vào hạ của Liêu Thành so với Thịnh Kinh chỉ có nóng hơn chứ không có kém, lấy đâu ra băng.
Hơn nữa, anh rõ ràng là biết bơi, nhưng không hiểu sao giờ phút này lại hoàn toàn không thể làm được.
Anh chỉ có thể theo bản năng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa thì chìm càng sâu, anh nhìn ánh mặt trời ngày càng xa, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực nhiều đến mức khiến trái tim như muốn nổ tung.
Cả người vô thức với tay về phía trước, Lê Phi Phàm sửng sốt khi thấy cánh tay mình biến thành cánh tay của trẻ con.
Lúc này anh mới chân chính bị dọa sợ đến mức đột ngột trợn mắt tỉnh dậy thật.
Lê Phi Phàm ôm ngực, há miệng thở dốc. Không lâu sau, cảm giác tim đập nhanh một lần nữa trở về.
Đã thế còn mãnh liệt hơn hồi nãy.
Xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-chim-se-nha-nhi-gia-thanh-tinh-roi/2443275/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.