Phó Chư đi rất gấp, một đoàn người cũng hiểu được tâm tình của hắn, cấp tốc theo sau, vừa băng qua rừng rậm, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, dường như đặt chân vào một thế giới khác. Phía sau một mảnh rừng cây um tùm, phồn hoa như gấm, mà bước qua một bước, một biển lá vàng mênh mông trôi giạt, xa xa nhìn lại giống như có người cầm bút vẽ, tùy ý đem một mảnh sắc vàng óng ánh tô lên, lại đem sắc đỏ điểm xuyến trong đó, khiến cho núi rừng trước mắt diễm lệ cực kỳ, nhiều màu sắc đan xen thập phần chói mắt, lá rụng trải trên mặt đất đọng lại một tầng thật dày, hạ hoa chi xán lạn, thu diệp chi tĩnh mỹ*, tại bên trong một phiến thiên địa hoàn mỹ hiển hiện ra. (*Rực rỡ như nắng mùa hạ, tĩnh lặng như lá mùa thu) Mấy người Bạch Liễm nhịn không được kinh ngạc cảm thán, những năm này nhìn qua rất nhiều bốn mùa luân phiên, lại chưa từng thấy được cảnh tượng rung động mãnh liệt thế này, giữa một mảnh rừng rậm vậy mà tồn tại hai cái thiên địa. Giẫm lên tầng lá rụng nghe sột soạt, đoàn người Tần Mặc Hàm theo chân Phó Chư tiến vào một sơn cốc, hai bên đều là vách đá, phía trên cây cối đều mọc thẳng tắp, đầy cành lá vàng óng ánh, gió thổi qua từng mảnh lá vàng lượn vòng rơi xuống, lưu loát, ngẩng đầu nhìn lên trời cao mây rộng, đẹp đến ngỡ ngàng. Phó Chư nhịn không được nói: "Rất đẹp đúng không, lúc chúng ta đi vào, nhìn thấy cũng là ngây người. Chỗ kia không xa, các ngươi cẩn thận chút, ta không biết Bát Kỳ đại xà đang làm gì, có phải hay không trở về. " Tần Mặc Hàm gật đầu, Nhạc Phồn lại đánh cái thủ quyết, triệu ra quỷ linh: "Tiến vào dò xét, xem có bóng dáng Bát Kỳ đại xà không." Phó Chư nhìn quỷ linh kia dáng vẻ khiến người kinh sợ, vậy mà ngoan ngoãn nghe lời, nhanh như chớp phiêu tán không thấy, hắn không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt. Nhạc Phồn chỉ là liếc hắn một cái, cũng không nói gì. Một lát sau quỷ linh liền trở lại, quỳ một gối bẩm báo sự tình, Nhạc Phồn khẽ gật đầu: "Hắn nói vẫn còn, bất quá là đang ngủ sâu trong mỏ quặng, nhưng không thấy được những người khác. " Phó Chư sắc mặt biến hóa, có chút không biết làm sao nhìn Nhạc Phồn, Nhạc Phồn cũng thoáng nhíu mày. "Chớ nóng vội, chúng ta đi vào nhìn một chút, bất quá nhớ kỹ, không thể ngông cuồng loạn động, cẩn thận đừng đánh thức Bát Kỳ đại xà." Tần Mặc Hàm tỉ mỉ dặn dò. Các nàng cẩn thận từng li từng tí tiến vào, trong sơn cốc khắp nơi đều là đá vụn, trụi lủi không có một tia sinh cơ, càng tiến sâu vào tràng cảnh càng bất đồng, nhưng có thể cảm giác được một cỗ linh khí nồng đậm. Tần Mặc Hàm dùng linh lực thăm dò một chút, sơn cốc này tuy hoang vu, nhưng phong thủy linh mạch lại vô cùng tốt, khó trách có thể dựng dục ra một tòa linh quặng, xem ra Bát Kỳ đại xà chiếm chỗ này là để tu luyện. Sơn cốc này cũng không phải khép kín, hướng bên kia còn có một lối vào, Tần Mặc Hàm cẩn thận tra xét, nơi đó còn lưu lại một số dấu vết mờ nhạt, phía ngoài linh quặng chất thành đống đã bị hấp thu sạch sẽ, chỉ còn phế thải linh thạch, nàng nhìn một chút: "Đây là các ngươi lúc ấy lưu lại?" Phó Chư lắc đầu: "Không phải, chúng ta lần trước vào từ bên này, hơn nữa lúc Bát Kỳ đại xà xông đến, tất cả dấu vết đều bị nó quét không còn một mảnh, nơi nào còn có. Chỉ là cái này... Bọn họ vừa quay lại?" Hắn nhất thời kích động nên tiếng nói đột nhiên nâng lên, lại sợ đến mau mau đè xuống, khẩn trương nhìn Tần Mặc Hàm. "Rất có thể, dấu vết rất mới mẻ, hẳn là ngày hôm nay." "Lá gan nhưng thật lớn. " Nhạc Phồn buồn bực nói. "Đợi chút đi. " Tô Tử Ngưng nói một câu liền cùng Tần Mặc Hàm lui mấy bước, quan sát lối vào kia, quả nhiên không đến một nén nhang, đám người Nhan Tiếu đã xuất hiện nơi đó. Nhan Tiếu nhìn thấy Tần Mặc Hàm liền có chút sững sờ, sau đó thấy được Phó Chư, hắn trong mắt lập tức vui mừng, ra hiệu cho đám người phía sau tiến vào. "Phó Chư, ngươi không có việc gì!" Chư Toại là đại sư huynh, nhìn thấy Phó Chư rất là vui vẻ, nhịn không được tiến lên hung hăng ôm lấy hắn, một đại nam nhân đỏ ngầu cả mắt: "Ta còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng ngươi bị bọn chúng hại. " "Sư huynh, đệ không sao, vừa lúc được Tần thiếu chủ cứu giúp, đệ sợ các huynh xảy ra chuyện, cho nên mới quay lại xem các huynh còn ở đây không, thật tốt là gặp được nhau." Chư Toại mười phần cảm kích đối Tần Mặc Hàm chắp tay: "Chúng ta lại nợ Tần thiếu chủ một mạng." Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Là Tử Ngưng phát hiện hắn, Ma Tu mới buông tha hắn, không cần cám ơn ta. " Chư Toại lập tức hiểu ý: "Đa tạ Tô cô nương. " "Tiện tay mà thôi, chỉ là nơi đây không nên ở lâu, Bát Kỳ đại xà chính là yêu thú thời Thượng Cổ, trời sinh tính ngang ngược, càng yêu thích rượt bắt lấy người ăn thịt, các ngươi lại không bỏ nổi linh quặng đem nó chọc giận, chỉ sợ không thể may mắn như lần trước." Tô Tử Ngưng cũng không quanh co lòng vòng, hiển nhiên Bát Kỳ đại xà nhìn trúng linh mạch của nơi này, còn muốn kiếm bộn, không thể nghi ngờ là đám người Phó Chư động thủ trên đầu thái tuế, tự tìm đường chết. Chư Toại mày rậm vặn một cái, có chút do dự mà nhìn Nhan Tiếu, hắn dù luyến tiếc linh quặng dồi dào, thế nhưng thật sâu lĩnh giáo sự lợi hại của Bát Kỳ đại xà, cũng không muốn vì một chút vật ngoài thân mà đổi mạng. Nhan Tiếu nhìn một phiến linh quặng óng ánh trước mắt, trong lòng giãy dụa không thôi, thở dài: "Có lẽ là không duyên, đạt được chút ít liền đi thôi." Hạ quyết định, một đoàn người liền nhanh chóng rời đi, đúng lúc các nàng vừa mới rời khỏi sơn cốc, Tô Tử Ngưng phát giác có bất thường, con ngươi khóa chặt, trong tay Càn Khôn Phiến lập tức tế ra, vọt thẳng tới một luồng kình lực đang đập vào giữa linh mạch. Chỉ là đối phương ra tay đã có tính toán, Tô Tử Ngưng chỉ kịp đánh tan một phần, linh lực còn sót lại vẫn mạnh mẽ nện lên mặt đất bên cạnh linh mạch, lập tức một tiếng ầm vang mở ra một cái hố lớn. Tô Tử Ngưng trợn mắt nhìn thân ảnh kia cấp tốc chạy trốn, khẽ cắn răng, tên ma tu này quả thực không biết sống chết! Tất cả mọi người hô hấp đều ngưng lại, đầy trời bụi mù tứ tán che khuất tầm nhìn, Tần Mặc Hàm vừa chuẩn bị đuổi theo tên đánh lén, mặt đất xung quanh đột nhiên lần nữa bị lật lên, một cái đuôi rắn khổng lồ bất thình lình đập xuống, lập tức từ sâu bên trong phế tích, ba cái đầu rắn to lớn hung hăng xông ra, đâm thẳng lên giữa trời, theo đó cái đầu rắn thứ tư, thứ năm tê tê phun ra lưỡi rắn đỏ lòm, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống đám người nhỏ bé bên dưới, mở ra miệng lớn tanh hôi mạnh mẽ cắn xuống. "Tản ra!" Tần Mặc Hàm hô lớn một tiếng, dưới đáy một đám người bốn phía tản ra, Tô Tử Ngưng ngay sau đó lớn tiếng nói: "Không muốn chết mau mau rút lui, lập tức!" "Nhạc sư tỷ dẫn bọn hắn chạy mau!" Tần Mặc Hàm thấy Tô Tử Ngưng nháy mắt với mình, lập tức hiểu ý, quay đầu ngưng trọng nhìn Nhạc Phồn. Nhạc Phồn sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền dẫn theo đám người Nhan Tiếu cùng đệ tử Tần gia rút lui. Nhan Tiếu lần này nhưng lại có lương tâm, vội la lên: "Các nàng mấy người đâu, sao không đi?" Nhạc Phồn bất đắc dĩ nói: "Bát Kỳ đại xà nhanh đến mức nào, lần trước các ngươi cũng đã lĩnh giáo, bây giờ nó điên cuồng như vậy, nếu hai nàng không ở lại chống đỡ, chúng ta sao có thể chạy thoát? Tử Ngưng có Tiên Khí, Mặc Hàm cũng có Côn tại, có thể tạm thời ngăn cản được một lát..." Mộc Tê Đồng thở dốc một hơi: "Không phải Côn cũng là Thần thú hay sao, chúng ta sợ cái gì, giết Bát Kỳ không phải tốt?" Nhạc Phồn lạnh giọng nói: "Bát Kỳ là thượng cổ Thần thú, ngươi cho rằng là A Miêu, A Cẩu hay sao, Côn Côn vẫn là đầu cá con, làm sao đánh lại, cùng lắm chỉ có thể thay chúng ta giữ chân nó, chẳng lẽ lại còn muốn Côn liều mạng?" Mộc Tê Đồng sắc mặt xanh trắng đan xen, nàng ta chỉ là luyến tiếc kia linh quặng, đối với Nhạc Phồn nói Côn là đầu cá con, lại nghĩ tới Côn bản thể to lớn vô biên, liền cắn răng tỏ vẻ bất mãn. Nhạc Phồn tự nhiên thấy rõ tâm tư của Mộc Tê Đồng, cũng hiểu được ý định của Tô Tử Ngưng, đúng lúc này, sau lưng đột nhiên ầm vang một tiếng, Bát Kỳ đã hùng hổ đuổi theo, mà Côn cũng nhanh chóng hóa thành bản thể, 'liều chết' ngăn lại, lần này ai cũng không tâm tư suy nghĩ nhiều, điên cuồng tháo chạy. Sự thật thì... Bát Kỳ cũng đang cắm đầu chạy thụt mạng, tình cờ là cùng hướng với đám người kia mà thôi! Nó nhìn thấy Côn liền toàn thân phát run, nơi nào còn dám giơ nanh múa vuốt! Mặc dù đều là Thượng Cổ Thần Thú, nhưng Côn huyết mạch cao quý gấp bội so với Bát Kỳ, mà trên thân thể Côn còn tỏa ra các loại khí tức hỗn tạp, thậm chí còn có Giao Long, đây rõ ràng là đã săn giết vô số nội đan Linh thú! Bát Kỳ lại nhìn trên đầu Côn đỉnh lấy Thánh Liên, có bao nhiêu thèm liền có bấy nhiêu sợ, cái này Côn sợ là muốn nghịch thiên. Càng nguy hiểm hơn chính là hai nữ nhân bên cạnh, một người cầm Thánh Khí, một người cầm Tiên Khí, dáng vẻ rõ ràng là đang muốn chặt đầu nó! Nó hảo hảo tu luyện mấy vạn năm, làm sao lại xui rủi gặp phải đám ôn thần này! Nguyên bản nó chính là muốn chạy trốn, lại bị Côn hết lần này đến lần khác đẩy trở về, đúng lúc đám người Mộc Tê Đồng nhìn sang, liền hiểu lầm là Côn liều chết cản lại Bát Kỳ. Bát Kỳ ủy khuất nghĩ, nó vất vả tu luyện nhiều năm như vậy, không muốn liền phải chết tại đây bởi một con cá, một đóa hóa, còn có... một thanh kiếm, giờ phút này nó cùng đường mạt lộ, lại nhìn đến tổ hợp khủng bố trước mắt, có chút lui lại, đem đầu co rút, tê tê kêu vài tiếng, liên tục thở dài. "Nó nói cái gì?" Tô Tử Ngưng nghe không hiểu, liền nhìn sang Côn. Côn cao giọng kêu mấy lần, Tô Tử Ngưng khẽ cười: "Nó cầu xin chúng ta thả nó?" Dứt lời nàng quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, Tần Mặc Hàm cười nhạt một tiếng: "Nó cũng không phải chủ động gây sự, chỉ bất quá ẩn núp tu hành, ta cũng không làm khó dễ nó, bất quá..." Nàng cúi đầu nhìn linh quặng, có chút suy tư. Bát Kỳ đại xà liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý. Linh quặng này đối Bát Kỳ đại xà bất quá chỉ là chút đồ ăn vặt, nó cần hấp thu một phương linh mạch khí vận để tu hành, nhưng cũng không phải bỏ không được. Mà đối với các nàng mà nói, đây chính là một tài nguyên hiếm có, ở bên ngoài các đại gia tộc khó khăn lắm mới có thể đạt được một mảnh khoáng thạch, huống chi là phẩm chất tuyệt hảo như thế. "Đúng, còn làm phiền ngươi cùng Côn Côn đánh một trận, diễn một màn kịch cho bọn hắn xem, các ngươi sống lâu như vậy cũng khó tìm được đối thủ xứng tầm, liền thử tay một chút đi, không cần quá nghiêm túc, chỉ cần gây động tĩnh lớn liền được." Tô Tử Ngưng không chê bận rộn, cũng là dịp tốt để rèn luyện Côn Côn, liền đề nghị. Bát Kỳ dĩ nhiên nghe lời, vì vậy Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng an tâm thu linh quặng, Côn Côn thì cùng Bát Kỳ đánh cho thiên băng địa liệt, hai cái gia hỏa sừng sững như ngọn núi lớn cùng đánh nhau, xung quanh mấy chục dặm đều muốn bị lật nhào, linh thú chim muông kinh hãi bốn phía chạy trốn. Một đoàn người Nhan Tiếu từ xa nhìn thấy hai cự thú quấn đấu đến gió nổi mây vần, đều sắc mặt trắng bệch. Sau một hồi nhìn thấy các nàng ôm Côn Côn trở về, bọn họ đều gấp đến độ vây đi qua. Tô Tử Ngưng nhíu mày nói: "Lập tức rời khỏi, Côn Côn mệt muốn chết rồi, tên kia đoán chừng vẫn là không phục, chờ nó đuổi kịp chúng ta liền xong đời." Dứt lời liền tế ra phi kiếm, cùng Tần Mặc Hàm chạy so với ai đều nhanh. Một đám người thấy mấy cái đầu rắn từ xa dựng đứng lên, Bát Kỳ ngửa mặt lên trời gào thét, đều bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức cắm đầu chạy theo các nàng. Mà trên phi kiếm, Tô Tử Ngưng kín đáo đưa cho Côn Côn một khối cực phẩm linh thạch, cho nó đương ăn vặt, miệng bên trong khen: "Côn Côn tốt ngoan, trở về để Mặc Hàm cho ngươi thịt nướng, ta cho ngươi bắt cá đuôi phượng có được hay không?" Côn Côn hài lòng gặm linh thạch, vui sướng đến vẫy đuôi không ngừng, Tô Tử Ngưng mau mau nhét nó vào tay áo: "Ngươi bây giờ thật là mệt muốn chết rồi, không cho phép ra ngoài, cùng Thánh Liên ở bên trong chơi, hiểu không?" Còn chưa nói xong, đã thấy Thanh Liên nhô ra cánh hoa, đưa sợi rễ không nhúc nhích, Tô Tử Ngưng buồn cười âm thầm đưa cho nó một khối linh thạch: "Ngươi chỉ đỉnh ở trên đầu Côn Côn hóng gió, còn muốn linh thạch, hẹp hòi cực kỳ." Thánh Liên quang mang lóe lên, vung vẩy sợi rễ, trêu đến Tần Mặc Hàm cũng nở nụ cười, ở bên nó lâu, nàng cũng có thể đoán được ý tứ của nó rồi. "Một cái hẹp hòi, một cái gian trá, các ngươi còn nhớ rõ các ngươi từng là đồng căn đồng nguyên sao?" Tô Tử Ngưng nhíu mày: "Ta đây gọi là cơ trí, bọn hắn giờ phút này bị dọa cho sợ rồi mới bỏ đi tâm tư, nếu không phải Côn Côn giả bộ như đánh không lại, bọn hắn liền muốn mượn tay chúng ta để đoạt Bát Kỳ nội đan cùng linh quặng. Mặc dù ta cũng không chán ghét đám người Nhan Tiếu, nhưng ta cũng không nguyện để nàng cùng Côn Côn vất vả bán mạng, còn cho bọn hắn kiếm một chén canh. " Tần Mặc Hàm nhìn nàng không nói lời nào, Tô Tử Ngưng dán sát vào, thấp giọng nói: "Chúng ta còn có thời gian mười năm, ta muốn đem Hư Không Huyễn Cảnh đánh cướp một lần, đem nàng cùng Côn Côn, Thánh Liên nuôi đến phì phì. " Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ, khẽ cười nói: "Cá con cùng hoa nhỏ mập chút nhưng là đáng yêu, ta nếu nuôi mập, liền không đáng yêu rồi." Tô Tử Ngưng liếc mắt thấy đám người phía sau còn không theo tới, cười đến phong tình câu người, tại bên eo Tần Mặc Hàm sờ soạng một chút: "Đều không có thịt, thịt dày một chút giống như Côn Côn, dĩ nhiên đáng yêu, xúc cảm lại càng tốt." Côn Côn được khen vui vẻ thò đầu ra, thân thể của nó được hồng y bao phủ, chỉ lộ ra con mắt tròn xoe, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười. Tần Mặc Hàm đem nó ấn vào, nghiêng người nhìn Tô Tử Ngưng: "Vậy ban đêm nàng liền ôm Côn Côn xúc cảm tốt đi ngủ đi." Nàng bỏ lại một câu, liền giẫm lên phi kiếm cấp tốc rời xa. Tô Tử Ngưng cười khanh khách, xoa nhẹ đầu Côn Côn: "Khen ngươi nàng không vui, ngươi nói làm sao bây giờ? Thịt Côn Côn?" "Ngao ô. " Côn cắn ngón tay của nàng, có chút không vui ghé vào trong tay áo, Thánh Liên dùng sợi rễ sờ lên đầu Côn, tận tình giải thích, chúng ta chỉ là đóa hoa cùng cá, mập chút càng đáng yêu, dĩ nhiên không thể so với Tần chủ nhân được. - ------------- Tác giả có lời muốn nói: Côn Côn biểu thị, đã muốn bán manh, còn muốn đánh nhau, hiện tại còn phải diễn kịch, làm manh sủng cũng thật gian nan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]