Lạc Uyên đang muốn nói chuyện, lại thấy dáng vẻ Bạch Liễm vô cùng lo lắng khẩn trương, lời đều nuốt xuống, sờ lên râu ria: "A, quả nhiên là đồ đệ của ta, rất nhanh trí, không tệ, không tệ, tốt xấu cứu được nàng.Vậy Nhạc nha đầu, để Bạch Liễm giúp con thoa thuốc, nghỉ ngơi thật tốt, vi sư đi ra ngoài trước."
Nói xong hắn đi vài bước, nhìn Bạch Liễm vẫn còn có chút thấp thỏm, lại ôn giọng nói: "Cô nương chớ có suy nghĩ nhiều, vật kia tuy rằng hiếm thấy, nhưng lão phu vẫn có thể chế tiếp, Nhạc nha đầu nguyện ý dùng nó cứu cô, đó chính là đáng giá, không nên suy nghĩ nhiều, không quan trọng, không quan trọng."
"Tạ ơn Lạc phong chủ." Bạch Liễm trong lòng tràn đầy xúc động, thân phận này của nàng không ngờ lại được Lạc phong chủ tiếp nhận, người chẳng những không chán ghét mà còn từ ái trấn an nàng, đích thật là một người rất tốt, thảo nào dạy ra đồ đệ cũng tốt đến như vậy.
Nàng xoay người nhìn Nhạc Phồn, Nhạc Phồn đối nàng nheo mắt: "Muội đừng sợ, sư tôn ta chỉ là bị kinh đến, sẽ không tức giận."
"Ân, cám ơn tỷ." Bạch Liễm đã không biết nên nói cái gì, Nhạc Phồn thật giúp nàng nhiều lắm. Lúc trước hai nàng vốn là có chút xung đột, không ngờ sau đó lại vô cùng hợp ý, nàng ấy còn tặng linh thảo hỗ trợ nàng luyện đan. Bây giờ lại không tiếc tốn hao bảo vật trân quý để giúp nàng chạy trốn. Nhớ lại lần đó Lam Hiên kéo người đến tàn sát nơi ở của nàng, may là Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-chi-phu-mong-tam-sinh/778956/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.