Chương trước
Chương sau
Sí Viêm? Lạc Uyên vừa nhìn thấy kiếm kia, lập tức đôi mắt trầm xuống, truyền âm cho Vô Trần Tử: "Sư huynh, ngươi thật đúng là rộng rãi, ngay cả Sí Viêm kiếm đều ban cho đồ đệ, lúc trước Viên sư đệ thay Nhị đệ đồ của hắn cầu xin, ngươi cũng không cho."
Vô Trần Tử chuyên tâm nhìn chằm chằm lôi đài, trông thấy kiếm trong tay Tần Mặc Hàm, không mặn không nhạt nói: "Ngươi cũng không kém, thiên giai trung phẩm linh khí, liền tùy tiện ban cho một nha đầu mới nhập môn nửa năm."
Lạc Uyên trong lòng âm thầm hối hận, Lạc Hà Kiếm tuy rằng là thiên giai trung phẩm linh khí, nhưng có chút không hợp với linh căn của Tần Mặc Hàm, làm sao sánh được với cực phẩm Sí Viêm kiếm hỏa linh căn trong tay Mộc Tê Đồng.
Không sai, Mộc Tê Đồng chính là đơn linh căn thuộc tính hỏa, Vô Cực Tông gần 300 năm nay, đơn linh căn ít đến đáng thương, bây giờ chỉ có Nhan Tiếu cùng Minh Diệu đại đệ tử của Minh Thủy Phong có được, có thể hình dung, Vô Trần Tử đối Mộc Tê Đồng coi trọng đến bậc nào. Thân là phong chủ Lạc Nhật Phong, lại là đệ nhất tông sư, hắn nhất định phải có đồ đệ tài giỏi giúp hắn nâng cao danh vọng và thể diện, chiếm cứ tốt đẹp tài nguyên. Bởi vậy đối với Mộc Tê Đồng, hắn không tiếc bất cứ thứ gì để bồi dưỡng nàng.
Trong lòng âm thầm phỉ nhổ Vô Trần Tử, Lạc Uyên truyền âm cấp Vô Trần Tử, cười nói: "Sư huynh thật là không phúc hậu, không ngờ ngươi cho đồ đệ cầm Sí Viêm Kiếm đấu với tiểu đồ đệ của ta."
Vô Trần Tử khóe miệng giơ lên, không chút khách khí đáp lễ nói: "Lạc sư đệ cũng ban cho nha đầu kia Lạc Hà kiếm rồi, hơn nữa sư đệ nắm Tử Vân Các trong tay, ngay cả ta cũng đều ngưỡng mộ không thôi."
Lạc Uyên nhíu mày nhìn Mộc Tê Đồng bắt đầu ra chiêu, hừ lạnh nói: "Trúc Cơ trung kỳ rồi sao. Nha đầu của ta bất quá mới Trúc Cơ sơ kỳ, nhập môn cũng mới nửa năm thôi, những bí kiếp trong Tử Vân Các nàng cũng không lĩnh hội được bao nhiêu."
Vừa dứt lời liền thấy Mộc Tê Đồng không chút lưu tình tung ra sát chiêu. Chỉ mới cùng Tần Mặc Hàm thăm dò vài hiệp, liền trực tiếp sử dụng Hỗn Độn Cửu Kiếm tầng thứ hai, linh lực đỏ rực giống như ngọn lửa cháy bừng bao quanh Sí Viêm kiếm, sau đó thổi quét bay thẳng về phía Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng ở một bên quan sát, ngón tay tức khắc nắm chặt, bật thốt lên: "Cẩn thận." Biết mình lỡ lời, liền mím chặt môi, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được lo lắng.
Sắc mặt Lạc Uyên có chút ngưng trọng, hắn buồn bực nhìn Vô Trần Tử, linh lực mạnh mẽ như vậy không thể nào là Trúc Cơ trung kỳ, xem ra Vô Trần Tử dùng rất nhiều vật phẩm nâng cấp tu vi cho Mộc Tê Đồng. Nhưng lạm dụng linh dược phụ trợ quá nhiều, chẳng khác nào dục tốc bất đạt, cho dù sau này lên được Kim Đan hậu kỳ thì cũng rất khó đi vào Nguyên Anh.
Vô Trần Tử giả vờ không biết, chỉ híp mắt chờ xem Tần Mặc Hàm bị đánh xuống đài.
Tần Mặc Hàm đương nhiên nghe được hai tiếng trầm thấp kia, trong đầu đã có tính toán, nàng cũng không khẩn trương, trái lại đối với Tô Tử Ngưng gật đầu.
Tô Tử Ngưng trong lòng ngầm bực, đến lúc này, còn không quên diễn kịch!
Ngay khi mọi người cho rằng Tần Mặc Hàm sẽ nhận thua, hoặc thảm hại bị đánh rớt xuống đài, nàng trái lại thản nhiên đón lấy đoàn lửa nóng bừng kia, trong tay nhanh chóng dẫn ra một luồng sóng nước, ý đồ ngăn cản.
Lạc Uyên nhíu mày lại, Tô Tử Ngưng cũng trầm mặt, linh lực của Tần Mặc Hàm không so được với Mộc Tê Đồng, cho dù thủy khắc hỏa, nhưng kém một bậc cũng tuyệt đối bị áp chế.
Nhưng mà ngay sau đó, tay trái của Tần Mặc Hàm trong nháy mắt làm một thủ ấn, xuất ra mộc hệ pháp quyết, vì vậy đoàn lửa kia nguyên bản là toàn lực xông về hướng sóng nước, lập tức chia ra một phần đánh tan pháp quyết, còn lại hai cỗ linh lực thủy hỏa cuộn xoáy vào nhau không phân thắng bại. Mộc Tê Đồng phản ứng rất nhanh, sau khi tung ra Hỗn độn pháp quyết liền ngưng tụ một quả cầu lửa, nhưng không ngờ trong tay đau đớn, quả cẩu lửa tức khắc tản ra. Mà tay trái của nàng ta đã đầm đìa máu tươi.
Thừa dịp tất cả mọi người sửng sốt, Tần Mặc Hàm xoay chuyển Lạc Hà kiếm, tầng sóng nước lập tức bao lấy linh lực đỏ rực của Mộc Tê Đồng, trong nháy mắt hòa vào nhau tan biến. Mà nàng cũng dẫm lên phi kiếm, trong tay không ngừng đánh ra thủ ấn phức tạp, khiến cho những đệ tử ở dưới nhìn xem hoa cả mắt.
Vô Trần Tử phi thường kinh ngạc, trầm giọng nói: "Lạc Uyên sư đệ, Tông môn có luật không cho phép ban pháp khí cho đệ tử, ngươi quên rồi sao?"
"Không quên, có điều sư huynh, ngươi chỗ nào thấy nàng dùng pháp khí? Kiên nhẫn nhìn xem đi." Lạc Uyên trong mắt tràn đầy ý cười, nếu hắn đoán không sai, ở thủ ấn kia Tần Mặc Hàm đồng thời phát ra hai tầng sức mạnh, đem kim linh lực ẩn giấu trong mộc linh lực, khéo léo che mắt tất cả mọi người. Rốt cuộc, mọi người đều nghĩ nàng là song linh căn, hơn nữa mới Trúc Cơ kỳ làm sao có khả năng một tay mà đánh ra hai tầng sức mạnh. Lạc Uyên vui mừng khôn xiết, ý cười trên khóe miệng không cách nào che giấu được.
Mắt thấy Tần Mặc Hàm trên cao nhìn xuống, Mộc Tê Đồng bị buộc khắp nơi tránh né, nàng cũng là người kiêu ngạo, như thế nào có thể chịu đựng một Trúc Cơ kỳ áp bức chính mình, cũng dẫm lên phi kiếm, hai người liền ở trên không trung quấn đấu.
Tần Mặc Hàm vốn đã luyện ngự kiếm thuật đến đẳng cấp thượng thừa, ngay cả Vô Trần Tử cũng phải thán phục trình độ khống chế phi kiếm của nàng. Mộc Tê Đồng đánh không trúng nàng, ngược lại bị nàng áp chế, càng thêm hoảng loạn mà cố sức, linh lực tiêu hao nhanh chóng, cuối cùng bị Tần Mặc Hàm đánh rơi.
Biết mình thua, Mộc Tê Đồng sắc mặt trắng bệch, hồn bay phách lạc mà đứng lên, Tần Mặc Hàm ra tay có chừng mực nên nàng ta bị thương cũng không đáng kể.
Lạc Uyên cười ha ha, Vô Trần Tử cảm thấy mặt mũi tối sầm, lạnh mặt nói: "Tê Đồng, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi." Ngay sau đó phất tay áo rời đi.
Mộc Tê Đồng cúi đầu trầm mặc không nói, Tô Tử Ngưng nhìn thấy Tần Mặc Hàm chiến thắng, vui vẻ đi qua nói: "Nàng thật là lợi hại."
Tần Mặc Hàm thoáng câu lên một tia cười khẽ, vành tai trắng nõn mơ hồ đỏ lên. Đang muốn mở miệng đáp lời, một luồng khí tức nguy hiểm đột nhiên ập đến. Nàng không kịp phản ứng, liền bị Tô Tử Ngưng đẩy qua một bên, chỉ là Tô Tử Ngưng không thể hoàn toàn tránh được, quả cầu lửa nóng rực kia quét qua cánh tay nàng rồi bay vào đám người phía sau, một trận tiếng kêu hoảng loạn vang lên, may mà Lạc Uyên nhanh chóng đánh tan hỏa cầu, những đệ tử kia mới không bỏ mạng.
"Mộc Tê Đồng!" Lạc Uyên vô cùng tức giận, trong nháy mắt uy thế bộc phát, nhiều đệ tử chịu không nổi đều quỳ xuống, bị uy thế của Phân Thần Lạc Uyên trực tiếp áp đến, Mộc Tê Đồng làm sao chịu nổi, liền phun ra một ngụm máu quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Vô Trần Tử thấy thế vội vàng quay lại, Lạc Uyên biết hắn sẽ không đứng ngoài nhìn, lập tức thu uy lực, vội vàng nói: "Nha đầu, con thế nào rồi."
Tần Mặc Hàm lắc đầu, cuống cuồng nâng cánh tay Tô Tử Ngưng, hỏa cầu quét qua thiêu đốt da thịt, ống tay áo đều bị cháy rụi. Tần Mặc Hàm hiểu được vết bỏng rất đau đớn, nâng cánh tay Tô Tử Ngưng, nhanh chóng dùng linh lực loại trừ hỏa khí trong vết thương, gấp gáp hỏi: "Có phải là rất đau, còn có chỗ nào bị thương không?"
Lạc Uyên thấy đồ đệ hắn khẩn trương lo lắng cho một đệ tử áo xám như vậy, tuy có chút kỳ quái, nhưng nhìn Tô Tử Ngưng vì cứu Tần Mặc Hàm mà bị thương, tiểu đồ đệ trong mắt đều là sốt ruột đau lòng, ở một bên ho khan: "Cầm lấy, nghiền nát xoa lên." Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Mộc Tê Đồng đang bất tỉnh quỳ dưới đất: "Sư huynh, ngươi nói ở sau lưng đánh lén đồng môn sư muội, vi phạm đạo nghĩa tông môn, tính cách làm người hẹp hòi như thế, nên xử lý ra sao?"
Vô Trần Tử trong mắt âm trầm, lại mặt vô biểu tình: "Tê Đồng là không đúng, có điều cũng vì trong lúc thi đấu quá mức xem trọng kết quả, là ta đối nàng yêu cầu quá cao. Nàng trong lúc tinh thần không ổn định, nhất thời xúc động phạm phải sai lầm. Bất quá, nàng cũng đã nhận giáo huấn, Lâm sư điệp cũng không có việc gì, lần này tạm thời bỏ qua cho nàng. Lâm sư điệp bị sợ hãi, này Chu Quả cấp sáu tặng cho sư điệp để an ủi."
Tần Mặc Hàm nhìn hắn đưa hộp qua, khẽ mím môi, không có lập tức đáp lời, Lạc Uyên thấp giọng nói: "Cầm."
Tần Mặc Hàm cúi chào, im lặng tiếp nhận, ngay sau đó mở miệng nói: "Đệ tử mang Chấp Mặc đi nghỉ ngơi, sư tôn, đệ tử xin lui xuống trước."
"Được, hôm nay không có thi đấu, đi nghỉ ngơi đi." Lạc Uyên bất đắc dĩ, Vô Trần Tử là Tông chủ, Mộc Tê Đồng lại là trời ban thiên phú, hắn cho dù buồn bực cũng không thể trực tiếp xử phạt nàng ta, cho nên mới vừa rồi cố ý ra tay hơi nặng chút, báo thù cho đồ đệ cưng của hắn.
Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử ngưng, nhưng không trở về nơi ở của nàng ấy, mà trực tiếp đi tới Truyền tống trận. Tô Tử Ngưng có chút ngốc, chờ đến người nọ duỗi tay đem nàng ôm vào trong ngực, nhảy lên phi kiếm, mới hơi ngớ ra nói: "Nàng...... Đây là đi đâu......"
"Đưa nàng về chỗ của ta." Tần Mặc Hàm duỗi tay ôm chặt Tô Tử Ngưng, thấp giọng nói, ánh mắt rơi vào vết bỏng trên tay nàng, trong lòng buồn đến lợi hại. Trước kia trong mộng Chấp Mặc vẫn luôn chiếu cố nàng, hiện giờ nàng rõ ràng đã mạnh hơn nhiều, nhưng vẫn là nàng ấy che chở cho nàng.
"Kỳ thật không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da."
"Ngày kia còn phải thi đấu, làm sao lại không có việc gì. Nàng...... Nàng như thế nào không né, còn một lòng muốn che chở ta, ta tốt xấu đã Trúc Cơ kỳ, da cũng dày hơn, chịu thương tốt hơn nàng."
Tô Tử Ngưng buồn cười ra tiếng: "Nói bừa, tu vi cao da liền dày hơn sao?" Kỳ thật nàng cũng không biết vì sao, thấy hỏa cầu kia đánh về phía Tần Mặc Hàm, theo bản năng chính là che chở cho nàng ấy. Tuy nói nàng cố ý để bị thương một chút, chính là trong nháy mắt phản ứng kia không lừa được người, vị trí của Tần Mặc Hàm trong lòng nàng từ lâu đã lớn hơn người kia rất nhiều. Ánh mắt buông xuống, sắc mặt của nàng trở nên vô cùng ảm đạm, Tần Mặc Hàm ôm nàng cũng không phát giác thần sắc nàng biến hóa, chỉ là tăng nhanh tốc độ trở về.
Tần Mặc Hàm không biết Tô Tử Ngưng tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy, sợ nàng ấy không thoải mái, liền dẫn ra linh lực dựng nên một tầng phòng hộ bao nàng ấy lại, cánh tay vẫn luôn ôm chặt người trong lòng. Hai người dựa vào nhau rất gần gũi, Tô Tử Ngưng có thể cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể nàng ấy truyền sang nàng, còn có xúc cảm mềm mại kia, nhớ tới ngày ấy Tầm Mặc Hàm từng nói, nguyên nhân ta đối xử tốt với nàng, là vì ta muốn nàng. Hồi tưởng khiến trong lòng Tô Tử Ngưng có chút rối loạn.
Một đường lặng im trở về phòng của Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng nhìn xung quanh đánh giá, trong phòng thật sạch sẽ, Tần Mặc Hàm sắp xếp đồ vật vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Trong phòng nhiều nhất chính là sách, nhìn qua là sách phong thủy các nơi Tu Chân giới, còn có ký lục ghi lại các sự kiện lớn, mặt khác là sách ghi chép những vấn đề cơ bản Tu Chân giới, chiếm hết nửa gian phòng. Vật dụng trong phòng cũng đơn giản, một cái bàn gỗ, hai cái ghế trúc, một cái giường.
"Nàng ngồi xuống trước đi." Tần Mặc Hàm đỡ Tô Tử Ngưng ngồi xuống, cẩn thận kéo lên ống tay áo của nàng, miệng vết thương đã được linh lực xử lý qua, cũng không có chuyển biến xấu. Tần Mặc Hàm lấy ra thuốc của sư phụ cho, ngửi một cái, là cấp bốn đan dược chữa thương. Nàng nghiền nát viên thuốc rồi nhẹ đắp lên, nguyên bản miệng vết thương dữ tợn liền bắt đầu thu nhỏ lại, hiển nhiên hiệu quả rất tốt.
"Thế nào, còn đau phải không?" Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngưng, trong mắt thực rõ ràng quan tâm.
Tô Tử Ngưng dời mắt, lắc lắc đầu: "Không đau, thuốc của Lạc phong chủ, tất nhiên là tốt."
"Ân." Tần Mặc Hàm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó buông ống tay áo của nàng xuống, ôn thanh nói: "Hai ngày nữa thi đấu, nàng chuẩn bị như thế nào rồi?"
Tô Tử Ngưng nghiêm túc nói: "Đệ tử áo trắng đều là dẫn khí nhập thể, phần lớn cũng mới Luyện Khí sơ kỳ, ta đại khái sẽ gặp phải đệ tử Luyện Khí tầng hai trở lên, mà ta hiện tại cũng Luyện Khí sơ kỳ rồi, không phải quá lo lắng."
Tần Mặc Hàm có chút vui sướng: "Nàng đã Luyện Khí, ta thế nhưng không nhận ra." Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, khẽ nhíu mày: "Ý của ta là ta nhìn không ra tu vi của nàng, chứ không phải ý nói nàng không thể."
Nhìn nàng thật lòng giải thích như vậy khiến Tô Tử Ngưng có chút buồn cười: "Ta biết, ta cũng là cố ý che giấu tu vi của mình, ta không muốn bị nhiều người chú ý."
Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong trầm mặc một lát, do dự nói: "Ta đây làm nàng tham gia thi đấu, vậy sẽ......"
Tô Tử Ngưng nở nụ cười, có chút nghịch ngợm nói: "Đúng rồi, Tần Mặc Hàm, ta đều quên hỏi, nàng bao nhiêu tuổi, trông nàng có vẻ lão luyện thành thục, nghiêm trang." Nàng xem như mấy trăm tuổi, để nàng ấy quan tâm chăm sóc mình như vậy cũng thật áy náy.
Tần Mặc Hàm ngẩn người, bất đắc dĩ cười khẽ: "Ta đã hai mươi hai tuổi, lớn hơn nàng sáu tuổi, chê ta nói nhiều sao?"
Hai mươi hai tuổi? Với tính cách của nàng, Tô Tử Ngưng thật không nghĩ rằng nàng mới hai mươi hai tuổi thôi. Thấy Tần Mặc Hàm nhìn mình, vội lắc đầu: "Không phải, chỉ là nàng đều sắp xếp mọi chuyện chu đáo tinh tế, luôn nghiêm túc như vậy, ta mới hỏi. Ta nếu đáp ứng nàng, liền đã cân nhắc qua lợi và hại, nàng không cần nghĩ nhiều."
Tần Mặc Hàm nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu: "Ta đối với nàng, tất nhiên là chu đáo cẩn thận."
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tử Ngưng: có phải hay không ta não thiếu đi máu âm mưu quỷ kế, đối phó kẻ xấu xa?
Tần Mặc Hàm: Tử Ngưng, não thiếu máu là bệnh, đến trị, ngoan.
Tô Tử Ngưng: Dưa hái xanh không ngọt, ta đây vốn muốn làm một người xấu, nàng làm gì ngăn cản không cho ta thẳng, nhất định phải bẻ cong ta?
Tần Mặc Hàm: ơ, ta không có ý muốn bẻ cong nàng, ta chỉ muốn cho nàng ăn ngon, đối xử tốt với nàng mà thôi.
Tô Tử Ngưng: nàng nghĩ nàng là vú em sao, vỗ béo ta, còn cả ngày trêu ghẹo, ta thật sự muốn bệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.