Mộ Dung phụ lo âu không biết hai kẻ kia sẽ đụng độ nhau ra sao, hắn mong là Sở Thanh Y thắng, tuy y kì dị, nhưng lại đáng tin cậy, đỡ hơn nhiều với tên yêu quái không biết từ đâu chui ra. Với mạng nhỏ của con trai, hắn hoàn toàn không lo lắng, hắn biết Sở Thanh Y, với quan hệ của hai người, con hắn tuyệt đối nằm ngoài danh sách thực phẩm, còn với Hàn Trung và Uyên là thủ hạ của Diệp Y, tính ra cũng là thuộc hạ của hắn, nên trừ khi không còn ai khác để ăn, tên kia mới ăn hai người đó. Ở đó không phải đang có một cô nàng vô dụng chỉ làm cảnh sao? Đồ ăn sẵn ngon lành như thế, với chỗ thịt xương đó, Sở Thanh Y muốn ăn hết cũng phải mất một tuần, qua một tuần thì y cũng xong việc rồi. Nghĩ như vậy, rồi Mộ Dung phụ nhận được thư, thư từ Uyên và con trai hắn. Uyên như bình thường, báo cáo tình hình công việc, báo Sở Thanh Y đã thất bại một lần khi hăng hái chính diện đánh với yêu quái tóc bạc – hắn cũng không bất ngờ với thất bại này, đáng bất ngờ hơn, là thư của Diệp Y. Diệp Y đã hình dung được là Uyên có con đường riêng để liên lạc với hắn. Hắn đọc thư của con trai, đầu tiên là thăm hỏi phụ thân, sau những lời quy củ ban đầu, thì con hắn bắt đầu chất vấn hỏi hắn nghĩ gì mà lại làm chuyện đó, cài Uyên làm gián điệp thì cũng được đi, nhưng lại cử sát thủ đến đánh giết hại tình lữ của con hắn, trong thư Diệp Y lặp đi lặp lại là gã tóc bạc không nguy hiểm, còn là một người rất tốt rất tuyệt vời.... mấy lời ca tụng kiểu vậy, Mộ Dung phụ coi như gió thổi ngoài tai. Diệp Y quá ngây ngốc quá thiếu cảnh giác, nó còn chẳng nhận ra mình không phải chính mình nữa. Hàn Trung và Uyên cũng bị tà thuật làm cho lộn xộn đầu óc hết rồi, Mộ Dung phụ thấm thía nỗi khổ của người sáng suốt giữa một đám u mê, hắn gửi gắm hết hy vọng vào Sở Thanh Y, tên kia ăn nhiều thịt người như thế, cũng là ác ma rồi, hẳn không bị tà thuật khống chế đâu, phải không? *** Nhóm Diệp Y yên lặng nhìn người mới đến, Nguyệt Nhi đương nhiên là xun xoe quanh y, chào đón mỹ nam. Hàn Trung, mặc kệ hai vị kì quái đang giương mắt nhìn nhau (Lạc thần tiên + Sở giáo chủ),y cứ điềm nhiên bắc nồi châm lửa, nấu cơm cho thiếu gia nhà y. "Thiếu gia, ngài muốn ăn thịt nướng hay luộc? Có muốn điều thêm gia vị không?" Hàn Trung hỏi. Diệp Y: "...Gì cũng được." ngươi có bình tĩnh quá không? Hai vị kia tưởng chừng lại sắp đánh nhau tiếp rồi kia kìa. "Không cần nấu phần ta đâu nhé." Sở Thanh Y cười nói. Hàn Trung thầm nghĩ: ta cũng không định nấu cho ngươi. Hàn Trung ghét những kẻ phiền phức, càng ghét những kẻ như thế vây quanh thiếu gia. Nhưng làm thế nào mà mấy tên như thế cứ tụ họp lại đây cơ chứ? Hắn đếm đếm, cô ả kĩ nữ mê trai, tên yêu quái toàn dùng yêu thuật, giờ lại là một gã quái dị..... tuy ngoài đánh nhau với yêu quái ra thì y còn chưa biểu lộ ra mình quái dị chỗ nào, nhưng Hàn Trung trực giác biết tên này cũng chẳng bình thường đâu. Những ngày tháng tới chắc chắn sẽ rất rối loạn, chỉ mong hỗn loạn không lan đến thiếu gia. Hắn chỉ mong thiếu gia sống bình yên, nguyện vọng đơn giản như thế mà sao ông trời không thỏa nguyện? Hết tên này đến tên khác, lại toàn là những kẻ hắn không đánh lại.... trong khi nấu cơm, Hàn Trung tiểu bi thương tiểu bi quan một hồi, rồi lại rất kiên định vực dậy, thiếu gia dựa vào hắn và Uyên, hắn không thể mất tinh thần được. Trong lúc nhóm Hàn Trung mang tâm sự, trai tài gái sắc trò chuyện tim hồng muốn bay phấp phới. "Sở đại ca, anh là giáo chủ sao? Giáo phái của anh ở đâu vậy?" Nguyệt Nhi hỏi chuyện. "Khiếu Thiên tại Đoan Mộc quốc. Ta sẽ rất vui lòng mời nàng đến thưởng ngoạn." Sở Thanh Y ôn hòa nói, "Vào mùa này tại cung đài của Khiếu Thiên đang nở đầy tường vi và cát lan, đứng ở nơi ấy, một thoáng gió nhẹ sẽ làm cánh hoa bay đầy trời, tựa như lạc vào tiên cảnh." Sở Thanh Y không thích nói dối, nhưng quan điểm logic sống của y cũng khá là đặc biệt, toàn tự diễn giải theo kiểu người thường không nghĩ đến. Mời nàng đến là thật, phong cảnh ở Khiếu Thiên cũng là thật, nhưng y có nói sẽ mời nàng đến khi nàng còn sống không? Mà y cũng chẳng nói khi đến đó nàng là xác chết, theo lý luận của Sở Thanh Y, thì nàng nằm trong bụng y, bị y tiêu hóa xong rồi thì nàng sẽ là một phần của y, y đến Khiếu Thiên thì cũng chính là nàng đến Khiếu Thiên. Y không nói dối chút nào. Chỉ là hiển nhiên, chẳng người thường nào sẽ hỏi: vậy anh định mời ta đến đó kiểu gì? Khi đến đó ta còn sống hay đã chết? Chẳng người thường nào sẽ hỏi mấy thứ như thế. Nhìn bề ngoài, có ai biết được Sở Thanh Y điên đến đâu. Tất nhiên Nguyệt Nhi không biết, nàng bị mỹ sắc làm mờ mắt, đang rạo rực nghĩ tối nay mỹ nam có mời nàng ngắm trăng, luôn tiện làm vài chuyện không. Trong đầu Diệp Y lại chợt có giọng nói của Thần Hi, y nói, 'Diệp Y, không được tiếp cận tên đó.' Tránh xa gã kia ra, ý cơ bản là như thế. Diệp Y nghe mà thầm chán nản, tại sao qua bao lâu rồi mà hắn vẫn không thể truyền âm được? Nếu truyền được thì hắn có thể âm thầm trao đổi rất nhiều với Thần Hi, không phải như bây giờ toàn là y nói hắn làm người câm nghe. Hắn có thể tự lý giải là Thần Hi không đụng được vào người họ Sở, đối đầu với họ Sở, Thần Hi chỉ có thể chạy quanh né tránh, còn người họ Sở lại có thể tấn công tổn hại Thần Hi, nhưng hiển nhiên võ công của y vẫn chưa đủ trình hại được Thần Hi. Nên họ ngang nhau, hiện tại chỉ chọi mắt, chính xác là Thần Hi biểu lộ ghét bỏ ra mặt (với kẻ mãn kiếp cao lãnh như y mà biểu lộ ra mặt, chứng tỏ y ghét tên đó cỡ nào),còn Sở Thanh Y chỉ cười cười mang vẻ vô hại, nhưng Diệp Y hiển nhiên chẳng tin tưởng sự vô hại của y. Ngang nhau là tốt, ít nhất tạm thời không đánh đánh giết giết. Diệp Y nhìn Hàn Trung làm việc, mình lại đang rảnh rỗi, nên liền đi đến muốn phụ tá cho Hàn Trung, nhưng lại bị Hàn Trung chê phiền đuổi đi. Sở Thanh Y đứng dậy, tự làm đồ ăn của mình. Là ma giáo giáo chủ, nhưng Sở Thanh Y hiển nhiên không phải loại chỉ biết đánh nhau, y đa tài đa nghệ, kĩ năng sinh tồn cực cao, hơn nữa lại còn có tình yêu cá nhân với trù nghệ. Có thể nói, Sở Thanh Y có thể quên mang ám khí, nhưng tuyệt đối không quên dao làm bếp. Xoạt một tiếng, Nguyệt Nhi tròn mắt nhìn Sở Thanh Y giở ra một loạt những con dao đủ hình dạng đủ kích thước, coi như không phải loại nữ tử biết nội trợ, thì nàng cũng hình dung được là mỗi con dao sẽ dành riêng cho một chức năng khác nhau. Thực phẩm bữa này là gan. Lá gan lớn bị đóng băng giữ tươi, Sở Thanh Y làm tan băng rồi xếp ra một loạt những lọ nhỏ đựng gia vị, chỉ nhìn qua đã thấy chuyên nghiệp. Sau đó là rau, có một số loại Nguyệt Nhi biết tên, nhưng phần lớn là nàng không biết. Trên đường đi đến đây, Sở Thanh Y đã thuận tiện hái rau. "Đỗ tiểu thư có muốn cùng thưởng thức với tại hạ không?" Sở Thanh Y cười hỏi. Đương nhiên Nguyệt Nhi gật vội. Sở Thanh Y thích nấu ăn, cũng thích chia sẻ món ăn mình làm với người khác, hồi còn trong giáo, mỗi lần những người quyền thế trong giáo cùng tụ họp lại bàn luận công việc, Sở Thanh Y đều hăm hở xắn tay áo trổ tài đầu bếp, nhưng vì biết thành phần nấu ăn của y là cái thứ gì, nên chỉ có một hai kẻ dám động đũa. Một hai kẻ ấy cũng vì thế mà thành tri kỉ có tiếng nói chung với Sở Thanh Y, cùng y bàn luận tinh túy của ẩm thực và cách chế biến thực phẩm, được mệnh danh là những kẻ đáng sợ nhất Khiếu Thiên. Khiếu Thiên là ma giáo, không thiếu kẻ ác giết người không ghê tay, có sở thích tra tấn hành hạ cũng không thiếu, nhưng nơi tụ họp của những kẻ ác như thế lại thuần phục một người vẻ ngoài hiền lành vô hại như y, riêng chuyện đó đã nói lên được rất nhiều rồi. "Lạc Thần Hi, vậy còn ngươi, có muốn thưởng thức không?" Sở Thanh Y hỏi. Lạc Thần Hi: "Cái thứ đó ngươi giữ cho mình ăn đi." Biết đấy là cái gì, nhưng Lạc Thần Hi không bô bô tố cáo. Hắn quen cao lãnh, không thích nói nhiều, Diệp Y không ăn, hắn không ăn, vậy là được rồi, còn cô ả kia.... kệ xác cô ta, đủ thối nát rồi, cô ta ăn cái thứ đó vào cũng chỉ là thối nát hơn thôi. "Tiểu thiếu gia, còn ngài thì sao? Ta thật sự rất mong cùng ngài chia sẻ mỹ thực." "Rất cảm ơn ngài, nhưng ta có Hàn Trung nấu ăn rồi." Diệp Y từ chối, cảm thấy ánh mắt đe dọa rõ rệt của Thần Hi, ánh mắt đang nói: cấm ngươi đồng ý ăn. "Hàn Trung, và Uyên, hai ngươi thế nào? Ta đảm bảo ta nấu ăn rất ngon." Sở Thanh Y cười nói tự khẳng định, và lại bị từ chối. Bị từ chối hết, mời được có đúng một người, nhưng Sở Thanh Y không chán nản, hắn rất vui vẻ rửa lá gan, sau đó cầm dao tương ứng, cắt thành những miếng vừa ăn, tinh tế nặn hết máu ứa ra khi gan bị cắt miếng, loại bỏ hết phần máu đông. "Sở đại ca, đây là gan con gì?" Nguyệt Nhi tò mò hỏi, món nội tạng này nhìn khá to, có phải gan gấu không? "Là con dê." Sở Thanh Y tẩm gia vị đợi một lúc cho gia vị ngấm, trong lúc đó, hắn rửa rau, thái nhỏ rau thành một loại phụ gia thêm vào đổ chung với gan, sau đó hắn nhóm lửa, không cần dùng dụng cụ, vận công là lửa nổi lên. Vì yêu thích nấu nướng, nên Sở Thanh Y đã vật lộn để học hai môn công phu băng hỏa – một cái để giữ tươi đồ ăn, một cái để khống chế ngọn lửa. Hàn Trung biết nấu ăn, nhưng so với vị giáo chủ lập chí làm đầu bếp như Sở Thanh Y, thì y còn kém quá nhiều. Nhân tiện nói luôn: nguyện vọng cả đời của Sở Thanh Y là mở một quán ăn, phổ biến mỹ thực ra khắp thiên hạ, đáng tiếc y lại nhận ơn sâu của tiền nhiệm giáo chủ, đã hứa với tiền giáo chủ là sẽ nghiêm túc làm một hảo giáo chủ, dốc khả năng bảo hộ không cho ai ức hiếp Khiếu Thiên, nên y đành chôn nguyện vọng đầu bếp này trong lòng, đợi khi về già thì y sẽ nghỉ hưu, quăng giáo phái cho kế nhiệm giả, chính mình mở tiệm ăn, sẽ có giảm giá đặc biệt cho giáo chúng Khiếu Thiên. Nghe tên kia trả lời 'con dê', Lạc Thần Hi trong lòng phỉ nhổ, 'con dê quái quỷ gì, nói thẳng ra là thịt người đi' Nhưng Lạc Thần Hi biết Sở Thanh Y không nói sai. Tuy hắn bao lâu không ăn uống, cũng không tìm hiểu xem có món nào ngon không để đỡ thèm (coi như biết có ăn ngon thì mình cũng có ăn được đâu),nhưng là một kẻ đã sống mấy trăm năm, Lạc Thần Hi vẫn biết, trong lịch sử dài dòng của nhân loại, thật sự từng có lúc con người được đưa lên đĩa, lúc đói khát không còn gì để ăn, bản năng sinh tồn làm họ ăn đồng loại, và lúc thời bình, thì thịt người lại là một món ăn đặc biệt của lũ bệnh hoạn – ăn để có cảm giác hưng phấn khi ăn trái cấm. Trong từ điển mỹ thực gia và đầu bếp gia, những trang giấy đen ghi lại nguyên liệu nấu người thường không dám ăn này, đều tao nhã gọi con người là 'con dê', gọi đầy đủ là 'dê hai chân'. Lạc Thần Hi biết Sở Thanh Y không phải loại bệnh hoạn ăn thịt người vì con người là trái cấm, y là con người, y ăn con người, nhưng y ăn mà không có tội ác cảm, không có một mảy may cho rằng mình đang làm sai. Coi như chẳng kiếm được mấy người chịu ăn uống cùng y, coi như có người phát nôn kinh hoàng khi thấy y ăn, thì y cũng không thấy mình sai, thịt người cũng là thịt, khẩu vị của y là con người, nên y thích ăn thịt người, có vấn đề gì sao? Phải tôn trọng tự do cá nhân của người khác chứ? Có ai dám cãi nhau với y là con người không ăn được nào? Ngay cả lúc Sở Thanh Y muốn giết Lạc Thần Hi, Lạc Thần Hi cũng nhận ra rồi. Sở Thanh Y giết y, mà không có một tia sát ý, phảng phất với y giết chóc chẳng qua cũng chỉ là giết chóc, giết chóc với y chẳng khác gì hái một đóa hoa, nhặt một chiếc lá, vậy nên không có sát ý. Vậy nên Lạc Thần Hi mới sợ Sở Thanh Y, bởi tên đó là một ác ma vô tội. Thật không hiểu phụ mẫu y thế nào, hoàn cảnh giáo dục ra sao mà dạy ra một kẻ thuần khiết vặn vẹo như thế. "Lá gan này ta lấy được trên đường đến đây," Sở Thanh Y cười kể với Nguyệt Nhi, "Có mấy con dê, tuy chưa già nhưng đều là dê vận động nhiều nên thịt xương không ngon, bởi vậy ta chọn lấy nội tạng, trong túi ta còn mấy quả thận và trái tim chưa rã băng, dần dần ta sẽ làm hết cho nàng." Lạc Thần Hi thầm nghĩ: 'khi tên đó ăn xong đống nội tạng thì ngươi sẽ thành con dê đấy.' Quá dễ đoán mà, y không thịt nổi hắn, nhóm Diệp Y lại có quan hệ nên y không muốn thịt, còn mỗi người ngoài là nàng ta thôi còn gì. Hắn đoán thịt thiếu nữ hẳn sẽ rất ngon. Lạc Thần Hi thầm rối rắm, không biết có nên cứu ả thiên kiếp đang nhảy vào nồi kia không. "Ta tưởng thịt mới ngon chứ?" Nguyệt Nhi hỏi, nàng chẳng quan tâm gà vịt lợn vận động nhiều thế nào, cứ là thịt là ngon rồi, mà vận động nhiều thì ít mỡ, ăn ngon chứ sao? "Không không." Sở Thanh Y lắc lắc tay, tươi cười giải thích, "Suy nghĩ như vậy là không chính xác. Mỹ thực chân chính không đơn giản như nàng tưởng." Từ độ tuổi, chế độ sinh hoạt, cho đến tình trạng sức khỏe của thực phẩm đều cần được để ý kĩ lưỡng, tinh tế phẩm vị chọn ra được phần ăn ngon nhất trong một cá thể.... đó là cả một môn nghệ thuật. Sau đó Sở Thanh Y bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm chọn dê của mình với Nguyệt Nhi. Lạc Thần Hi lén lút nghe, thật chỉ muốn giết quách gã giáo chủ cho y đừng gây họa cho đời, lại một lần nói với Diệp Y, 'Diệp Y, nhớ đừng ăn uống gì từ tên này.' Diệp Y: '.....' ừ ta biết rồi, ngươi có cần nhắc đi nhắc lại như sợ ta quên như thế không? Ta có não cá vàng đến thế đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]