Uyển Thi gian gian nở nụ cười, ra đề mục nói: “Một, hai ba, bốn năm, sáu thất.”
“Chuyện này. . .” Mẫn Trí Trinh đứng hình , văn võ bá quan cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Ha ha ha. . .”
“Ngươi cười cái gì!” Mẫn Trí Trinh tức giận trừng mắt nhìn ta.
“Ha ha. . Xin lỗi! Xin lỗi! Ta thật sự không nhịn được…”
“Hình tượng! Hình tượng!” Ảnh Hiên bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Ồ. .” Ta lập tức nhịn cười, đổi thành bộ dáng nghiêm túc, “Công chúa nếu như ngươi không chê, tại hạ có thể giúp ngươi.” Ta nắm chặt lấy thời cơ chuẩn bị phản công.
“Chỉ bằng ngươi sao?” Mẫn Trí Trinh khinh thường nhìn ta.
“Cẩu nhãn ( chửi mắt chó í T^T ) đừng có coi thường người khác!” Đương nhiên câu nói này sẽ không để cho nàng ta nghe thấy, “Nhưng là công chúa không phải đang bó tay toàn tập sao? Cứ để ta thử xem!”
“. . .” Thấy Mẫn Trí Trinh không đáp lời, ta nói tiếp, “Vế dưới là. . . Vương bát!( đồ con rùa ) Ha ha. .” Ta không thể nào nhịn được đắc ý, lại một lần nữa cười đến thất điên bát đảo. Ảnh Hiên chán nản che mặt .
Bách quan cũng nhịn cười đến mức mặt ai nấy đều đỏ bừng bừng.
“Ngươi!” Mẫn Trí Trinh nghẹn họng, ngoài từ này ra cũng chẳng thể nói được gì.
“Công chúa nghe rõ nha ~ vế trên là trung tín hiếu lễ nghĩa liêm.”
“. . .”
“Công chúa có muốn hay không. . .” Ta tốt bụng hỏi nhỏ nhưng lại đổi về một ánh mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-yeu-soai-vuong-gia/173056/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.