“Này! Ngươi đi ra ngoài sao không nói với người ta một tiếng hả? Tốt xấu gì thì ngươi cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, ngươi cho rằng chỗ này là nhà ngươi sao? Muốn đến thì đến ? Muốn đi thì đi à? Ngươi lẽ nào ngay cả một điểm lễ tiết nhỏ nhặt ấy cũng không biết ? Ngươi có hay không quá vong ân phụ nghĩa ? Là ta quá tốt bụng mới giữ ngươi lại đây, Hừ!” Về đến nhà là bị mắng một trận oan không chịu được!
“Ngươi cho rằng ngươi là ai cơ chứ ? Ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy ! Ngươi cho rằng ngươi là gì của ta ? Lại còn ‘Vong ân phụ nghĩa’ ? Ngươi có phải là làm chuyện bé xé ra to không vậy ? Ta chỉ là về muộn mà thôi, có cần phải mắng ta như vậy không ?” Ta thực sự là không chịu được!
“Ngươi. . Ta. . Ta là vương gia! Ta là chủ nơi ngươi ở !” Ảnh Hiên tùy tiện tìm đại một lý do nào đó.
“Ngươi! Kim Ảnh Hiên! Là chính ngươi đồng ý để ta đi ra ngoài cơ mà! Thế mà bây giờ lại trở mặt, quay sang oán trách ta, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Ngươi!” (Nhược Khả: Được rồi. . Ta thừa nhận giọng điệu của ta có chút mùi vị của oán phụ. . /// Ngọc nhi cam đoan đây là lời do tác giả viết, không chỉnh sửa đâu ) “Ngươi không tin thì đi hỏi hạ nhân đi! Lúc đó bọn họ cũng có mặt” Ta cũng chẳng muốn gánh vác cái tội danh “Vong ân phụ nghĩa” .
” Có thật không?” Ảnh Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-yeu-soai-vuong-gia/173052/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.