Chương trước
Chương sau
“Này! Ngươi đi ra ngoài sao không nói với người ta một tiếng hả? Tốt xấu gì thì ngươi cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, ngươi cho rằng chỗ này là nhà ngươi sao? Muốn đến thì đến ? Muốn đi thì đi à? Ngươi lẽ nào ngay cả một điểm lễ tiết nhỏ nhặt ấy cũng không biết ? Ngươi có hay không quá vong ân phụ nghĩa ? Là ta quá tốt bụng mới giữ ngươi lại đây, Hừ!” Về đến nhà là bị mắng một trận oan không chịu được!
“Ngươi cho rằng ngươi là ai cơ chứ ? Ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy ! Ngươi cho rằng ngươi là gì của ta ? Lại còn ‘Vong ân phụ nghĩa’ ? Ngươi có phải là làm chuyện bé xé ra to không vậy ? Ta chỉ là về muộn mà thôi, có cần phải mắng ta như vậy không ?” Ta thực sự là không chịu được!
“Ngươi. . Ta. . Ta là vương gia! Ta là chủ nơi ngươi ở !” Ảnh Hiên tùy tiện tìm đại một lý do nào đó.
“Ngươi! Kim Ảnh Hiên! Là chính ngươi đồng ý để ta đi ra ngoài cơ mà! Thế mà bây giờ lại trở mặt, quay sang oán trách ta, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Ngươi!” (Nhược Khả: Được rồi. . Ta thừa nhận giọng điệu của ta có chút mùi vị của oán phụ. . /// Ngọc nhi cam đoan đây là lời do tác giả viết, không chỉnh sửa đâu ) “Ngươi không tin thì đi hỏi hạ nhân đi! Lúc đó bọn họ cũng có mặt” Ta cũng chẳng muốn gánh vác cái tội danh “Vong ân phụ nghĩa” .
” Có thật không?” Ảnh Hiên xoay người hỏi hạ nhân bên cạnh.
“Hồi vương gia, tất cả những gì Trần cô nương nói đều là sự thật không sai một chữ ” Lần này Ảnh Hiên á khẩu hoàn toàn.
“Vậy. vậy. . . Ngươi không thể về sớm một chút sao? Một cô nương như vậy mà về trễ vào buổi đêm là rất nguy hiểm, ngươi không biết à ?” giọng hắn càng lúc càng nhỏ đi.
“Ngươi. . . Ngươi đây là. .”
“Nhược Khả. . Ảnh Hiên cũng ở đây hả?” Ân Dực đi vào.
“Ân Dực ca ? Tìm ta có chuyện gì không?” Một ngày ở chung ta cảm thấy Ân Dực cũng là một người tốt, ngoại trừ có nhiều lúc hắn hơi khùng điên một chút.
“Ảnh Hiên làm sao vậy ?” Ân Dực chỉ vào khuôn mặt đen sì của Ảnh Hiên.
“Đừng để ý tới hắn! Hắn bị ấu trĩ nặng rồi !” Ta nói rồi hất hàm kéo Ân Dực đi.
“Chờ một chút! Các ngươi còn chuyện gì muốn giấu ta nữa hay không mà đi riêng như vậy?” Phía sau truyền đến thanh âm nguy hiểm của Ảnh Hiên.
“Hồi vương gia, chúng ta muốn thảo luận về hành trình ngày mai” Ta tỏ ra khách khí trả lời.
“Ngày mai các ngươi định đi đâu?”
“Cái này có nhất thiết phải báo lại cho người biết hay không, vương gia ?” Hừ! Ta không muốn nói cho ngươi đấy ! Sao nào? Cho ngươi tức chết đi!
“Ân Dực, ngươi nói!” Mặt Ảnh Hiên đen một tầng.
“Ân Dực ca, chúng ta đi thôi ! Ta không muốn lãng phí nước bọt với người như vậy .” Ta lôi kéo Ân Dực chạy ra ngoài.
( Ảnh Hiên nội tâm độc thoại : Ta đây là làm sao ? Lại bị một nữ tử từ đâu xuất hiện làm cho tức giận đến mức mất cả năng lực phán đoán? Dù thế nào ta vẫn là vương gia của một quốc gia! Như thế nào lại có loại chuyện thế này xảy ra ! Tuyệt đối không thể lại. . Nhưng ta là vương gia của Kim quốc ! Có biết bao nhiêu nữ nhân chờ ta thương yêu sủng ái ? Ta tại sao lại ở đây giận dỗi này nọ chứ? Không đúng! Không đúng! Nhất định là bị chính sự làm cho căng thẳng rồi dẫn đến chập mạch ! Ta sao có thể làm cái tiết mục “ Muốn mỹ nhân không muốn giang sơn” được ? Ta tuyệt đối không muốn dấy vào cái loại chuyện phiền toái đó đâu! Hầy. . . Cái thứ gọi là điện thoại này, vẫn là nên tránh xa thì hơn.)
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng Ân Dực đã đến tìm ta , vừa vặn gặp Ảnh Hiên từ xa đi đến.
“Các ngươi định đi đâu?”
“Hứ!Không thích nói cho ngươi đó! Tức chết ngươi đi!! Ân Dực ca, chúng ta đi!” Ta kéo tay Ân Dực, một đường đi thẳng , không thèm quay đầu nhìn ai kia một cái.
“A! ! ! Nha đầu này đúng là càng ngày càng vô lễ ! Sau khi trở về nhất định phải tìm cách giáo huấn một trận ra trò mới được!” Ảnh Hiên đối với nữ tử ‘yếu đuối’ này thật sự là ‘thích’ đến mức ‘nghiến răng nghiến lợi’. Khoan đã,Ân Dực …. Ân Dực cũng cùng đi với nàng! Đi với Ân Dực thì làm gì có chuyện sẽ đi tới chỗ nào tốt đẹp được chứ? Không được! Nhất định phải đem nàng lôi về!
Chỉ chớp mắt một cái,Ảnh Hiên đã bám sát theo hai bong người kia.
Hắn cẩn thận theo sát từng li từng tí một, chỉ sợ bọn họ sẽ phát hiện , nhưng vì sao hắn lại phải đi theo chứ? Hắn không phải là vương gia sao? Nơi này là địa bàn của hắn cơ mà? Nhìn dáng dấp lén lén lút lút của người nào đó bây giờ vương gia còn chẳng ra vương gia.
Sau khi nhõng nhẽo một hồi, cuối cùng Ân Dực cũng chịu đồng ý cho ta đi kỹ viện, có điều điều kiện là sau đó phải ngoan ngoãn, không được gây lộn với ai đó. Ai ~ ta cũng thật là quá ủy khuất chính mình rồi ! Vì đi cái kỹ viện đó mà phải đáp ứng điều kiện như thế này. Đúng là quá oan ức, quá oan ức mà! Nhưng cuối cùng chỉ có thể trách kỹ viện quá thú vị, quá thu hút ta nên đành chịu thôi.
Kỹ viện cái con khỉ! Ân Dực tiểu tử kia đang nghĩ cái quái gì vậy? Cư nhiên lại dẫn nàng đến cái chỗ đó! Nàng tuy là có hơi nam tính một chút nhưng tốt xấu gì cũng là một cô nương a! Không đúng! Nhất định là nha đầu kia đề nghị! Nàng điên rồi sao?
[size=150]Ảnh Hiên tràn ngập phẫn nộ, không thể để yên cho nàng làm điều xằng bậy được ! Bằng không bản vương còn gì là mặt mũi gặp người khác chứ!
“Ân Dực ca, ngươi đối với nơi này hình như rất quen thuộc ~ thường xuyên đến phải không ~” ta không ngừng mở miệng chọc ghẹo Ân Dực, hưng phấn nhìn dáng vẻ khổ sở của hắn,hì hì.
“Cái kia. . Ta vốn là. . ầy, nói tới quen thuộc kỹ viện thì Ảnh Hiên còn quen hơn cả ta! Sớm biết ngươi muốn tới chỗ này thì ta đã kéo hắn đi cùng rồi!”
” Tên vương gia kia quen thuộc nơi này à ? Thật sao? Hừm,cũng đúng,nhìn dáng dấp kia của hắn đúng là giống loại người phong lưu đa tình lắm !”
“Ôi chao? Tại sao ta lại nghe thấy vị dấm chua nhỉ? Ha ha. .” Ân Dực nhìn ta cười vô cùng quái dị, lúc này ta lại bị đẩy vào thế bị động nên cười nói có chút gượng gạo.
Ảnh Hiên mới vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao lại đùng đùng tức giận, xông lại kéo ta rời đi.
“Này! Ngươi có thể buông tay ta ra trước được không ? giữa thanh thiên bạch nhật lại đi nắm tay thế này thì còn đâu mặt mũi hả!” Ta giẫy giụa muốn thoát khỏi tay hắn, bởi vì trái tim ta hiện tại đang vô cùng không thoải mái, nó nhảy với tần suất cực – kì – bất – bình – thường!
“Bây giờ mới biết xấu hổ sao? Vừa nãy ngươi để khuôn mặt mình ở nhà quên dẫn theo sao? Vừa nãy còn cùng người khác vừa nói vừa cười,bây giờ chỉ mới nắm tay một chút đã gào lên rồi? Mặt ngươi đúng là dầy quá đi!” Ảnh Hiên tức giận đến mức nói năng lộn xộn cả lên. Nói đã miệng rồi liền lôi cái người còn đang đứng đực một đống ra đó về vương phủ.
“Này! Ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì? Không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện sao ? Động tay động chân cái gì hả ? Nam nữ thụ thụ bất thân có hiểu hay không ? Này! Kim Ảnh Hiên! Tiểu tử thối!!!” Bị hắn làm cho bao nhiêu người trên đường nhìn chằm chằm vào thế này, lần sau làm sao dám vác mặt ra ngoài đây?? ( Ảnh Hiên : tốt nhất là đừng có lần sau ~~ )
“Ngươi có biết vừa nãy ngươi đi đâu hay không ?” Ảnh Hiên nghiêm túc hỏi.
“Biết chứ ! Là kỹ viện chứ còn gì nữa ! Ngươi chẳng phải là quen thuộc nơi đó lắm sao?”
“Biết mà còn đi?” Ảnh Hiên không khỏi cau mày, nha đầu này có biết chỗ đó là để làm chuyện gì không vậy?
“Bởi vì ta muốn nhìn một chút a! Nói không chừng còn được gặp mấy anh soái ca ấy chứ! Hì hì. .” Háo sắc – ing
“Cái gì? Soái ca sao?”
“Soái ca là soái ca chứ còn cái gì nữa” Ta không hề để ý tới khuôn mặt đang đen như đít nồi của hắn, cứ thế say sưa khoa tay múa chân.
“Lần sau không cho phép nàng đi đến đó nữa ! Không! Không có lần sau ! Nàng đừng mơ tới nữa !” ( chỗ này đang ghen, đang dấm chua, nên chuyển ngươi thành nàng nghe cho nhu tình nha )
“Dựa vào cái gì! Ngươi bị cái gì mà ngăn không cho ta đi chứ ! Sẽ không là. . . thích tan ha? Ha ha ha ha ~~~~” ta cảm thấy suy đoán của mình thật nực cười biết bao, nhưng bên cạnh lại chẳng có tiếng động gì. . .
“Ngươi ngươi. . Ngươi không phải đang nói đùa chứ?” Ảnh Hiên nhíu chặt đôi mày.
“Ha ha, ta. . .”
“Hắn là đang ghen.” Một thanh âm khác xen vào trả lời vấn đề của ta.
“Ca?” Ảnh Hiên trợn mắt kinh ngạc . Người này vì sao lại xuất hiện ở đây?
“Ca? Hắn là ca của ngươi sao?” Ta liếc nhìn Kim Kỳ, rồi lại liếc nhìn Ảnh Hiên, ừm. . .giống nhau đến tám phần , “Lẽ nào các ngươi là sinh đôi?”
“Ừm.” Ảnh Hiên không để ý, vô thức trả lời.
“Chào ngươi! Ta là Trần Nhược Khả, là. . Là bạn của Ảnh Hiên.”
” Ha ha, ta là ca ca của Ảnh Hiên, Kim Kỳ.”
“Ca, tại sao lại trở về?” Ảnh Hiên còn ở xoắn xuýt vấn đề này, thật là quái người! Ca ca trở về chẳng lẽ không được không?
“Thần Trạch ca đại hôn đó ! Đệ ở trong phủ rảnh rỗi như vậy, lẽ nào ngay cả chuyện này cũng không biết? Thật hiếu kỳ không biết hàng ngày đệ làm cái gì?” đôi mắt của Kim Kỳ thỉnh thoảng lại thăm dò trên người ta.
“À. . Cái kia. . Kim Kỳ ca, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ ?” Sau khi được sự đồng ý, ta nói tiếp, ” Câu nói vừa rồi của Kim Kỳ ca là có ý gì ?”
“Chính là. .”
Lẽ nào lông mày của Kim Kỳ ca không thoải mái? Vì sao cứ nhíu lại như vậy.
“Cái kia. . Cái kia. . Cụ thể là khi nào? Hôn kỳ của Thần Trạch ca sẽ diễn ra khi nào. . .” Ảnh Hiên lắp ba lắp bắp quay sang hỏi Kim Kỳ.
“Đại khái là gần tới rồi!” Kim Kỳ vẫn là nhìn ta, làm ta có chút không thoải mái.
“Cái kia. . Ta có thể hỏi một vấn đề không?”
“Ngươi nói đi!” Kim Kỳ thiện cười cười.
“Các ngươi đang nói tới hôn lễ của ai vậy ? Thần Trạch là ai?”
“Ha ha, Ảnh Hiên, bằng hữu của đệ quả nhiên rất thú vị!” Kim Kỳ nói chuyện phiếm vài câu liền trở về phòng .
Tuy rằng rất không nên đuổi theo một soái ca mới gặp để hỏi đông hỏi tây, nhưng ta vẫn là ‘Anh dũng phó nghĩa’ ! Vẫn mặt dầy đi theo gặng hỏi:
“Kim Kỳ ca, Thần Trạch là ai vậy?”
“Hoàng đế nước ta”
“Vậy hắn muốn kết hôn với ai? Hoàng hậu sao?”
“Không phải,chỉ là một phi tử thôi.”
“A ~~ Thần Trạch hoàng đế kia đúng là lăng nhăng!”
“Ha ha ha. . Đúng đấy!”
” Vị phi tử kia nhất định là rất đáng thương. . .”
“Tại sao nàng lại nói như vậy?”
” Điều này còn phải hỏi sao! Gả cho một người mà mình không yêu, cũng là người không yêu thương mình thì sẽ cảm thấy rất đau khổ! Mà đối phương lại là một người lăng nhăng thế thì chẳng biết lúc nào lại sẽ xuất hiện thêm một nữ nhân cùng nàng chia sẻ trượng phu! Tuy không thể tức giận, chỉ có thể cam tâm tình nguyện đồng ý , nhưng thế này ai chịu được chứ!” Ta phân tích vô cùng mạch lạc rõ ràng.
“Nhưng là lệ hướng đều là như vậy, hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi là rất bình thường !” Kim Kỳ cười nói.
“Vậy hắn chẳng khác gì động vật rồi! Nhưng là có chút thôi, bởi vì động vật cả đời chỉ bầu bạn với một người ! Như vậy mới là điều đáng để noi theo!”
“Lời nói mới vừa rồi lần sau tuyệt đối không được nói nữa! Bằng không chúng ta không thể bảo vệ nàng được đâu” Trên mặt Kim Kỳ lộ rõ vẻ nghiêm túc.
“Ồ. . .” Ôi chao? Ta tại sao lại quên bây giờ mình đang ở cổ đại chứ! Nói như vậy , nếu lần này tới tai hoàng đế, ta có bị chém 1000 cái đầu cũng không thể làm cho lão hoàng đế gia gia đó hả giận!
“Ta không hề có ý trách cứ, nàng đâu cần phải lộ ra vẻ mặt oan ức đó chứ? Bằng không người nào đó sẽ đem ta băm thành tám mảnh!” Kim Kỳ vui vẻ xoa xoa đầu ta.
“Ai dám! Ta thay Kim Kỳ ca dạy dỗ hắn! Hì hì. .” Ta nghênh ngang chống nạnh nói.
“Là nàng nói đó ! Ha ha. .”
“Ừm! Hì hì. .”
Dưới cây đại thụ, có người một tay che ngực, cảm giác nơi đó rầu rĩ, khó chịu vô cùng. . . là cảm giác đau lòng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.