"Cái gì! Ngài ấy tới đây sao!" Tu Tư kích động đi về phía văn phòng.
Trên đường đi, đều có thể nhìn thấy vô số ánh mắt hâm mộ của các quân thư khác, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy trùng đực đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Phong Tảo thấy Tu Tư vào, liền lập tức cười tít mắt, đưa bó hoa ra trước mặt và nói: "Tu Tư, anh họp xong rồi sao, tôi đến đón anh tan làm đây. A.. Hoa này tặng cho anh. Hì hì... hy vọng là anh thích nó." Phong Tảo có chút khẩn trương, hắn không biết là Tu Tư có thích nó hay không.
Nhìn bộ dạng của trùng đực đang cười tủm tỉm, trong lòng Tu Tư thật ấm áp: "Cảm ơn, tôi thật sự rất thích nó."
Nghe vậy Phong Tảo liền vui vẻ cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Đúng rồi, nhìn thấy Phong Tảo trước mặt rất tự nhiên nói ra hai từ "về nhà", Tu Tư nghĩ, "cuối cùng mình cũng có gia đình rồi."
Kha Đạt: Này, ngọt quá rồi đó
Arthur: Tình yêu chít tiệc này.
Tu Tư: Trùng đực đáng yêu quá đi.
Phong Tảo: Trùng cái nhà mình vừa đẹp trai vừa quyến rũ quá trời.
"Không thể nhìn được nữa, đó là hùng chủ tương lai của thiếu tướng đấy."
"Sh*t, tại sao không có trùng đực nào tặng hoa cho ta vậy?"
"Ta tặng, ta sẽ tặng."
"Cảm ơn, ta không thích tình yêu giữa thư thư."
"...........Ta cũng vậy, người ta chỉ thích trùng đực dễ thương thôi."
Dọc theo đường đi, Tu Tư hoàn toàn mờ mịt không biết gì, một tay hắn ôm hoa, tay còn lại vẫn luôn được trùng đực nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-trung-toc-sung-the-vo-do/474469/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.