Chương trước
Chương sau
“Trong truyện “Bạo quân tiểu thiếp”, Túc Bạch chỉ đóng vai trò là một cái pháo hôi, đương nhiên Túc gia cũng chỉ là bối cảnh pháo hôi đi kèm, ngươi không thấy cả một quyển sách dài như vậy cũng chỉ có mấy dòng miêu tả về Túc gia thôi sao? Ngay cả kết cục của Túc gia thế nào, trong sách cũng không hề nhắc tới, ai mà biết bọn họ sẽ ra sao chứ có đúng không?
Túc Bạch kiên nhẫn giải thích cho tiểu hệ thống.
【……】
Hệ thống tỏ vẻ, tri thức của nó lại bị thay đổi nữa rồi, cơ mà điều đáng nói ở đây là, những tri thức đó lại chẳng liên quan gì đến cái nhiệm vụ kia của ký chủ.
Túc Bạch khẽ cười một tiếng, phe phẩy quạt xếp trong tay, mái tóc đen dài như mực đổ xuống sau lưng, da trắng như bạch ngọc, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, rất có dáng vẻ của một công tử ôn nhuận.
Hắn bốc một ít đậu phộng, ném vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, thong thả chờ gã sai vặt trở lại.
Mục Thạch rất nhanh đã mang điểm tâm trở lại, “Túc công tử, lúc ta đến đó bọn họ vừa mới làm xong, cho nên bây giờ điểm tâm vẫn còn đang nóng hổi nè.”
Túc Bạch khẽ gật đầu. Mục Thạch thấy hắn không ăn thì lại nhắc nhở: “Túc công tử, tranh thủ lúc điểm tâm còn nóng, công tử hãy nhanh ăn đi, bằng không một lát nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Túc Bạch nghe vậy thì nhíu mày hỏi : “Nguội rồi sẽ không ngon nữa sao?”
“Vâng.” Mục Thạch gật đầu, “Nhất định là sẽ không ngon như lúc nóng.”

Túc Bạch như suy tư một chút, sau đó gật đầu, cầm lấy bao điểm tâm đã được đóng gói cẩn thận nhét vào trong lồng ngực.
“Ai, ai, ai! Công tử, trên điểm tâm này có dính dầu đó, người bỏ vào quần áo như vậy sẽ khiến quần áo bẩn mất.” Mục Thạch lo lắng nói.
Túc Bạch cười khẽ đáp, “Không sao, bây giờ ta không ăn được nên cất đi trước kẻo lạnh. Ta có chút mệt rồi, chúng ta trở về thôi.”
Mục Thạch nhìn Túc Bạch cười như vậy thì ngây ra một lúc mới phục hồi tinh thần lại nói: “A? Được, để ta đi chuẩn bị xe ngựa.”
Túc Bạch thấy hắn chột dạ, vội vàng chạy ra ngoài như vậy thì nhếch môi hỏi hệ thống: “Hắn bị sao vậy? Hình như ta cũng không có dọa hắn cái gì mà? Ài, ta cũng đâu có phát bệnh, hắn vội vàng thế làm gì?”
【Ký chủ, sao ngươi không ăn điểm tâm?】
Hiện tại hệ thống hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ trong đầu của ký chủ. Nó vốn không muốn hỏi nhưng mà lại không nhịn được khó chịu. Vì sao ký chủ này của nó lại khó chơi như vậy nha!
“Để mang về hiếu kính lão đại.” Túc Bạch nhếc môi nói.
【??? 】
“Muốn sống thì phải nỗ lực nhiều hơn mới được, ta cũng chỉ muốn kiếm chút điểm giữ mạng thôi.”
【……】
Cứ xem như nó chưa hỏi gì đi.
Trước khi Túc Bạch về tới, Diệp Lan Chi đã có mặt trong phủ, nặng nề ngồi ở ghế dựa, cả người tản ra hơi thở âm trầm, khiến Túc Bạch từ xa đã có thể cảm nhận được tâm tình không vui của hắn.
Tâm tình của Diệp Lan Chi đương nhiên là không thể vui vẻ được rồi, mọi ngày chỉ cần về nhà là có thể gặp được Bạch Bạch, hôm nay hắn còn cố tình về sớm một hôm, ai ngờ người ta lại ra ngoài mất. Mình vừa mới đồng ý cho hắn ra ngoài hôm trước, hôm sau hắn liền đi ngay, có phải hắn rất chán ghét Nhiếp chính vương phủ này hay không? Hay là hắn một khắc cũng không muốn ở lại bên cạnh mình?
“Ngươi lại bày cái mặt đó ra làm gì?” Túc Bạch lạnh lùng nói, “Nếu tâm tình không tốt, vậy ta về phòng trước.”
“Ngươi…… Ngồi đi.” Sắc mặt của Diệp Lan Chi dần hòa hoãn xuống, vừa trông thấy Túc Bạch thì bao nhiêu lửa giận lúc nãy cũng đều tiêu tán hết, hắn hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Trong kinh có quán trà kể chuyện rất hay, ta đến đó nghe cả một buổi trưa.” Túc Bạch đáp xong thì hình như nghĩ tới cái gì, hơi nhăn mày lại.
“Về sau không được phép ra ngoài nữa.” Diệp Lan chi bỗng nhiên trầm giọng nói.

Săc mặt Túc Bạch khẽ đổi, quay đầu nhìn về phía Diệp Lan Chi hỏi, “Vì sao? Không phải mấy hôm trước ngươi đã đáp ứng rồi hay sao, chẳng lẽ bây giờ lại muốn đổi ý? Lời nói của ngươi rốt cuộc có giá trị gì hay không vậy?”
“Không phải ta không giữ lời, nhưng mà Bạch Bạch, ta chỉ muốn mỗi khi về phủ đều có thể nhìn thấy ngươi, như vậy không tốt sao?” Diệp Lan Chi kiên nhẫn giải thích.
Túc Bạch nhếch môi cười cười, vừa tự giễu lại vừa châm chọc nói: “Ta phải đợi ở trong phủ này? Đợi đến lúc trở thành một trong những nam sủng trong hậu viện của ngươi, làm một người không có tự do, chỉ có thể ngoan ngoan mà đợi, đợi ngươi cao hứng sẽ đến xem ta một chút, khiến ta cảm động rơi nước mắt, cảm tạ ngươi còn nhớ đến ta có phải không?”
“Ngươi biết ý ta không phải như vậy!” Diệp Lan chi trầm giọng nói.
“Ở trong mắt ta lại không có gì khác nhau! Một người không có tự do, chỉ có thể chờ ngươi tới sủng hạnh, vậy thì có khác gì những nam sủng trong hậu cung kia của ngươi chứ?” Túc Bạch hơi lên giọng hỏi, sau đó bồi thêm một câu: “Là ta đã nhìn lầm ngươi.”
Hắn móc trong ngực áo ra một gói điểm tâm, ném tới trước mặt Diệp Lan Chi rồi nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.
Diệp Lan Chi nhìn Túc Bạch giận dữ rời đi thì thở ra một hơi. Vì có thể nhìn thấy Túc Bạch mọi lúc mọi nơi, có bị như vậy cũng đáng. Chỉ cần không thể nhìn thấy Bạch Bạch một lát, tâm của hắn đã không nhịn được mà hốt hoảng lên rồi.
Hắn nhìn gói điểm tâm trên bàn, chỉ cho là Bạch Bạch thuận tay mua về nên cũng không để ý, tùy tiện đặt ở trên bàn. Mục Thạch vào phòng bẩm báo tình huống hôm nay của Túc công tử với hắn, nhìn thấy gói điểm tâm bị chủ tử vất tùy tiện trên bàn thì kinh ngạc chớp mắt một cái. Ánh mắt của Diệp Lan Chi rất tốt, vừa nhìn đã biết Mục Thạch có chuyện muốn nói, bèn hỏi: “Túi điểm tâm này có gì đặc biệt sao?”
Mục Thạch cúi thấp đầu, thành thật trả lời: “Lúc Túc công tử nghe kể chuyện có sai nô tài đi mua điểm tâm, lúc nô tài mua về, điểm tâm vẫn đang còn nóng hổi, ta nói mới ra lò là lúc ăn ngon nhất, để Túc công tử ăn nhanh cho nóng, nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?” Diệp Lan chi hỏi, trong tay cầm gói điểm tâm nóng hổi, ẩn ẩn đoán được cái gì.
Mục Thạch nói tiếp: “Nhưng Túc công tử lại không ăn ngay, mà cất vào trong ngực, một đường ấp trở về, lúc đó nô tài vô cùng khó hiểu, còn nhắc nhở Túc công tử, bỏ vào trong quần áo sẽ làm bẩn y phục, nhưng mà Túc công tử cũng không chịu nghe. Thì ra là Túc công tử cố tình mang về cho ngài ăn.”
Trong lòng Diệp Lan Chi giống như bị ai đó đâm cho một nhát đau đớn, đây là Bạch Bạch cố tình mang về cho hắn. Hắn cầm gói điểm tâm còn nóng kia lên nhét vội vào trong áo, đi về phía phòng ngủ của Túc Bạch.
... ...... ...... ........
Lúc này hệ thống bé nhỏ đang lo lắng cho ký chủ nhà mình đâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ra ngoài, đột nhiên lại bị Diệp Lan Chi cắt mất. Trong lúc nó vẫn còn đang rối rắm không biết có nên nói gì đó hay không thì Diệp Lan Chi đã lù lù xuất hiện.
“Bạch Bạch.”
Diệp Lan Chi giống như đứa bé phạm phải sai lầm nhìn Túc Bạch, thấy Túc Bạch cũng không để ý hắn thì vội vàng lấy điểm tâm trong ngực ra, lấy một miếng để lên miệng hắn nói: “Ta biết cái này là ngươi cố ý mang về cho ta, vẫn còn nóng đó, lúc ta tới đây vẫn luôn cất nó ở trong ngực, ngươi ăn một miếng có được không?”
“Ta mang về cho chó ăn.” Túc Bạch lạnh lùng nói.
Diệp Lan Chi biết hắn đang nổi nóng cho nên mới nói lẫy như vậy, “Ta sai rồi, lúc nãy là ta nói chuyện thiếu suy nghĩ, ta đã đứng ở cửa đợi rất lâu mà vẫn không thấy ngươi về, ta nhớ ngươi lại không thể gặp được, cho nên tim ta đau lắm, chỉ cần một khắc không nhìn thấy ngươi là ta sẽ hoảng hốt lắm ngươi có biết không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.