Chương trước
Chương sau
Trước kia là nó nhắc nhở nhóm ký chủ không được động tình với đối tượng công lược trong trò chơi, vì sao hôm nay lại tự mình rơi vào trong khốn cảnh này rồi?
Còn nữa, ký chủ này cũng quá mức bình tĩnh đi, tiếp xúc với người thật trong một khoảng thời gian dài như vậy, người bình thường đều sẽ có chút thói quen, lâu dần sẽ đem đối tượng công lược như người thật mà mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một ký chủ lãnh khốc như vậy, so với một hệ thống máy móc như nó còn có thể lãnh khốc hơn. Ô… ô… ký chủ thật là đáng sợ.
“Ngươi xem đi.” Túc Bạch lại nói với nó.
Hệ thống sửng sốt một chút, không phản ứng kịp Túc Bạch đây là đáng muốn nó nhìn cái gì cho tới khi thanh âm của Túc Bạch lại vang lên lần nữa.
“Xem điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi.”
Hệ thống được Túc Bạch nhắc nhở, mới đi nhìn thử điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi thì bất ngờ thấy nó đã vượt qua con số ba mươi, nhảy thẳng lên ba mươi lăm điểm. Đồng thời điểm sinh mệnh của ký chủ cũng lên tới ba mươi tám điểm, cách thân thể khỏe mạnh ngày một gần.
“Hôm nay ta muốn ra ngoài một chuyến.” Túc Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
Hệ thống “Hả” một tiếng. “Hả” xong rồi mới phản ứng lại, không phải Túc Bạch nói chuyện với nó mà là nói với Diệp Lan Chi.
Diệp Lan Chi nghe vậy thì dừng lại, nâng mắt lên, âm trầm nhìn Túc Bạch, đáy mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí điên cuồng kích động, giống như đã sắp sửa mất đi khống chế.
Túc Bạch có thể cảm nhận được hàn ý tỏa ra từ trên người của Diệp Lan Chi nhưng cũng không thèm ngẩng đầu lên, đạm thanh nói: “Ta muốn ra ngoài hít thở chút không khí, cả ngày bị nhốt trong phủ, cho dù không bệnh cũng thành bệnh.”
Diệp Lan Chi hô hấp nặng nề, lặng yên nhìn Túc Bạch không nói gì nhưng lạnh lẽo trong mắt lại khiến hệ thống sợ hãi đến mức run lập cập. Nó nghĩ “Xong rồi, xong rồi, không phải Diệp Lan Chi muốn giết ký chủ đó chứ!”
Vì sao ký chủ này của mình lại thích tìm chết như vậy nha. Diệp Lan Chi có dục vọng khống chế Túc Bạch mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên sẽ không thích hắn ra khỏi phạm vi khống chế của mình. Ký chủ tự mình làm cơm cho Diệp Lan Chi xong lại đưa ra thỉnh cầu được ra ngoài, Diệp Lan Chi nhất định sẽ cho là hắn vì muốn ra ngoài cho nên mới lấy lòng mình. Chuyện này đã chạm vào điểm mấu chốt của Diệp Lan Chi.
“Muốn nói gì thì nói!” Túc Bạch buông đũa, không vui nói. “Đừng trưng cái mặt lạnh băng đó với ta, giống như ai mắc nợ ngươi vậy, lại nói, cũng không ai thiếu nợ ta nhiều bằng ngươi, ngươi có tư cách gì mà ra vẻ với ta chứ?”
Diệp Lan Chi nghe Bạch Bạch nói vậy thì đau lòng, nhưng bực bội trong lòng lại hòa hoãn đôi chút, hắn hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại rồi mới chần chờ nói: “Ngươi làm cơm cho ta là vì muốn được ra ngoài sao?"
Túc Bạch sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Diệp Lan Chi sẽ biết chuyện mình nấu cơm cho hắn nhưng rất nhanh đã tiêu hóa xong tin tức này, nhếch môi cười lạnh một chút: “Nếu ta muốn đi còn cần phải vất vả làm cơm cho ngươi? Chỉ cần kề trâm lên cổ chẳng phải là được rồi sao? Chỉ cần ta vẫn ở trong phạm vi thế lực của ngươi chẳng phải là xong sao?”
Diệp Lan Chi sửng sốt, bởi vì Túc Bạch nói đúng, hắn cũng không phải thực sự muốn nhốt Bạch Bạch trong phủ, chỉ cần người vẫn ở trong phạm vi mà hắn có thể nhìn thấy được thì Túc Bạch muốn đi đâu, làm gì cũng không thành vấn đề. Là hắn quá để ý Bạch Bạch cho nên mới quên mất, ngược lại còn phải để người ta nhắc nhở.
Diệp Lan Chi vươn tay nắm lấy bàn tay của Túc Bạch nôn nóng giải thích: “Ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ hảo tâm của ngươi.”
“Bạch Bạch, ngươi biết không? Khi ta nghe hạ nhân nói ngươi tự mình xuống bếp làm cơm cho ta, ta đã rất cao hứng, chỉ muốn trở về gặp ngươi ngay lập tức, rồi ôm ngươi vào lòng giống như bây giờ vậy.” Diệp Lan Chi nói, dù sao Bạch Bạch cũng đã phát hiện rồi, hắn cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Túc Bạch: “……”
MN! Mặc dù lão tử ta muốn công lược ngươi nhưng cũng sẽ không đem chính mình bồi luôn vào đó đâu.
Thân thể Túc Bạch hơi cứng lại, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ nên run rẩy kịch liệt, lắp ba lắp bắp nói: “Diệp Lan Chi, ngươi… Ngươi lại muốn cưỡng bách ta sao?”
Tay Diệp Lan tay cứng đờ. Hắn có thể cảm nhận được trào phúng và hận ý mãnh liệt toát ra từ trong lời nói của Bạch Bạch, tim hắn đau đớn như bị dao đâm một nhát sâu hoắm. Đây đều là lỗi của hắn, đêm đó hắn đã không kiềm chế được mình mà tổn thương Bạch Bạch, khiến Bạch Bạch để lại bóng ma tâm lý.
Diệp Lan chi buông Túc Bạch ra nhưng bàn tay đang nắm thì vẫn xiết chặt như cũ. Sau đó dùng bàn tay còn lại ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mềm của Túc Bạch, nhìn vào mắt hắn chân thành nói: “Ta sẽ không cưỡng bách ngươi, Bạch Bạch, chỉ cần ngươi không muốn, ta vĩnh viễn sẽ không cưỡng bách ngươi, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Thân thể Túc Bạch vẫn luôn cương cứng, bàn tay bị Diệp lan Chi nắm lấy đã đổ mồ hôi lạnh nhưng hắn vẫn không chút phản ứng.
Diệp Lan Chi dùng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Túc Bạch nói: “Ngươi gầy quá, phải ăn nhiều một chút.”
“Bạch Bạch, ngươi muốn ăn gì? Có thể nói cho ta để ta làm cho ngươi có được không?” Diệp Lan Chi hỏi xong lại đau lòng, cúi đầu sờ sờ bàn tay mềm mại của Túc Bạch nói tiếp “Về sau cũng đừng xuống bếp làm cơm cho ta nữa, mặc dù ta rất vui vẻ, cũng rất muốn ăn cơm ngươi nấu, nhưng mà ta lại sợ ngươi vất vả hơn.”
“Về sau, ngươi muốn ăn cái gì, hãy để ta làm cho ngươi ăn có được hay không? Ta không ngại trồng trọt, nấu cơm, chuyện gì cũng có thể giao cho ta làm, ngươi chỉ cần vui vẻ làm một quý nhân hưởng thụ thôi có được không?”
“Ta không muốn làm tiện nội của ngươi, giống như những người bị ngươi nhốt trong phủ kia, cái gì cũng không được làm, cả ngày chỉ như một con chim bị nhốt trong lồng son, đợi lúc ngươi cao hứng sẽ đến nhìn một cái.” Túc Bạch cười châm chọc.
Diệp Lan Chi càng thêm đau xót.
“Ngươi không giống bọn họ!” Diệp Lan chi trầm giọng nói. “Đám người kia có tư cách gì mà so với ngươi? Ngươi chính là thịt trên đầu quả tim của ta, là ta cam tâm tình nguyện để ngươi trở thành người kiều quý.”
“Ồ, ta chẳng lẽ không phải là chim hoàng yến sao?” Túc Bạch vẫn cười cười, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn đôi mắt tràn đầy chất vấn và châm chọc của Bạch Bạch, Diệp Lan Chi càng thêm đau khổ, rũ mắt xuống không dám nhìn nữa, “Chỉ cần ngươi không rời xa ta, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.”
“Ta muốn ra ngoài.” Túc Bạch nói.
“Được.”
Diệp Lan Chi sảng khoái đáp ứng. Là hắn nợ Túc Bạch. Bạch Bạch vốn là công tử kinh thành tiền đồ vô hạn, làm người hiền lành lại tiêu sái, đã từng có biết bao nhiêu người hâm mộ và coi trọng y. Nhưng mà tất cả đều đã bị hắn tự tay phá hủy, hắn đã bắt nhốt người ta trong cái Nhiếp chính vương phủ nho nhỏ này rồi cho nên cũng không có cách nào cự tuyệt những yêu cầu khác của Túc Bạch nữa.
【 Ký chủ, ngươi làm tất cả những chuyện này chỉ để ra ngoài thôi à?】
"Ừ!”
【…… Đi một vòng lớn như vậy cũng chỉ vì muốn Diệp Lan Chi đáp ứng cho ngươi đi ra ngoài đi. 】
“Phải.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.