Sinh nhật đối với Ân Huyền cũng không quan trọng, mấy năm nay hắn không có tổ chức sinh nhật. Nhưng vào ngày tết, mẹ hắn thông báo năm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho hắn thật long trọng.
Hạ Hoài An đã lên phi thuyền đi đến Đế Đô tinh cùng Ân Huyền và Ngô Văn.
Nhìn ra cửa sổ, dãy ngân hà điểm điểm tinh quang tràn đầy mỹ lệ sâu thẳm.
Dược sư hiệp hội tọa lạc ở Lâm Phong thành, nơi đây phần lớn trồng thảo dược. Hương thơm cỏ cây của linh thảo linh dược bay xa ra ngàn dặm.
Lần đầu tiên Ân Huyền mang người về nhà khiến mọi người rất kinh ngạc.
Lâm Ánh Tuyết phấn khởi xoay quanh cậu: “Con tên Hạ Hoài An đúng không? Đến đây rồi thì ở tự nhiên.”
Ân Huyền thừa hưởng tám phần ngoại hình từ mẹ Lâm Ánh Tuyết. Lâm Ánh Tuyết tuy không phải là mỹ nhân xinh đẹp sắc nước hương trời, nhưng vẻ phúc hậu cùng với tính hoạt bát làm cho bà rất dễ làm người khác thiện cảm.
Có Lâm Ánh Tuyết hỗ động, Hạ Hoài An vốn không ngại ngùng lại càng tự tại.
Bà hay kể cho cậu nghe tình hình nhà họ Ân.
Cũng là chuyện đông con phân chi đấu đá lẫn nhau tranh dành tài nguyên. Ông nội của Ân Huyền cũng coi như là bổn phận nên không dính dáng gì nhiều đến tranh đấu của gia tộc. Ông sinh ra đứa con trai Ân Trạm, thức tỉnh dị năng thiên phú thuộc hàng trung thiên thượng nhưng đứa con này cũng không nhiệt tình tu luyện thăng cấp, suốt ngày hi hi ha ha trêu miêu đậu cẩu.
Khi Ân Trạm lấy Lâm Ánh Tuyết mọi chuyện không đơn giản nữa.
Gia chủ một nhà một mặt đề phòng họ một mặt thì không dám làm gì quá đáng vì dù sao Lâm Ánh Tuyết cũng là con gái của đại dược sư Lâm Phong Miên.
Khi Ân Huyền trắc ra SSS thiên phú, mấy trưởng lão lấy cớ Ân Huyền không thừa kế kim hệ dị năng của Ân gia mà tước đi tư cách thiếu chủ của Ân Huyền.
Chức thiếu chủ đó nhà họ cũng không thèm. Nhưng đám người kia mặt đúng là mặt dày, Ân Huyền đột phá đến cửu cấp, họ muốn Ân Huyền tranh giành cho Ân gia nhiều quyền lợi hơn trong quân đội. Thấy họ rất phiền phức, nương tinh thần lực bạo động, Ân Huyền trực tiếp rời khỏi quân đội. Ân gia biết không chiếm được chỗ tốt gì từ Ân Huyền nên cứ nương thân phận trưởng bối chỉ trích nhà họ, không giúp đỡ Ân gia chỉ biết giúp đỡ Lâm gia.
Dù sao thì vợ chồng Ân Trạm và Lâm Ánh Tuyết đã dọn đến Lâm Phong thành, đối với đám họ hàng Ân gia kia không qua lại cũng không sao.
Nhân lúc chỉ có hai mẹ con, Lâm Ánh Tuyết ghé vào Ân Huyền hỏi nhỏ: “Cậu bé con mang về là sao đây?”
“Như mẹ thấy đó.”
“Vậy là con có ý với người ta thật à? Theo như mẹ quan sát có vẻ con chưa bắt lấy trái tim của người ta.”
“Khụ! Chuyện sớm muộn sự.”
Lâm Ánh Tuyết bĩu môi: “Thôi đi, với cái tính khó ưa của con, coi chừng lâu ngày người ta chạy mất dạng.”
“Có ai lại trù nhi tử của mình như mẹ chứ.”
“Hừ, con cũng thật là. Nếu đầu năm mang cậu bé về thì tốt rồi.”
Hắn bất đắc dĩ. Qua đầu năm hắn mới gặp Hạ Hoài An lần đầu.
“Ta làm lễ sinh nhật long trọng như vậy, mời biết bao nam nữ tài tuấn chủ yếu để con xem mắt. Không ngờ trước lễ sinh nhật con đã có đối tượng theo đuổi.”
“Không phải chứ. Con mới 25 tuổi mẹ đã gấp không chờ nổi kiếm đối tượng cho con rồi sao? Tuổi thọ dị năng giả chúng ta rất dài, huống chi con mới 25 tuổi.”
Lâm Ánh Tuyết hừ lạnh: “Còn không phải tại xú tính tình của con sao. Gặp người đồng lứa tuổi thì chê người ta thực lực thấp. Người có thực lực cao một chút con lại chê họ già, có khoảng cách thế hệ. Con kén cá chọn canh như vậy, cứ đà này chờ đến khi ta sốt ruột thật sự, cũng không biết đến khi nào ta mới thấy con kết hôn. Cho nên ta định mỗi năm tổ chức tiệc sinh nhật long trọng, quảng giăng lưới bắt cá sao, rồi sẽ có ngày có một con cá lọt vào mắt xanh của con.”
Ân Huyền cười cười: “Mẹ của con hay quá. Lưới cá này xem như vô dụng rồi.”
“Hừ, vô dụng tốt, vô dụng hảo. Con liệu mà làm, người đẹp như vậy nhất định phải làm con dâu của ta. Để người chạy mất, người mẹ này không để yên cho con đâu.”
Ân Huyền cạn lời, mẹ hắn thích Hoài An như vậy hóa ra là mê thượng nhan sắc của cậu.
Thế thì quá hợp lý.
Mẹ hắn rất nhiều lần nói rằng năm xưa mẹ nhìn trúng cha vì cha rất soái. Ấy thế mà sinh hắn ra hắn lại thừa kế tám phần nhan sắc của mẹ khiến mẹ hắn bao năm vẫn tiếc nuối không thôi.
Đêm khuya, Ân Huyền kéo Hạ Hoài An lên sân thượng ngắm cảnh sao trời đón giờ sinh nhật.
Sao ở Đế Đô tinh không sáng bằng sao của Hy Viên nhưng giờ khắc này với tâm tình đặc biệt, ngồi ở nơi đây cũng có một phen phong vị.
Hạ Hoài An lấy ra một hộp quà màu đỏ đưa cho Ân Huyền: “Sinh nhật vui vẻ.”
Ân Huyền mừng rỡ: “Không ngờ em còn chuẩn bị quà cho tôi. Giờ tôi mở luôn được không?”
“Được.”
“Sáng mai anh là nhân vật chính nhất định sẽ bận rộn nên bây giờ tôi tặng luôn.”
Một cái hồ lô kim sắc lấp lánh được Ân Huyền nâng niu trên tay. Hắn kinh ngạc, mở hồ lô ra ngửi ngửi. Kim hệ năng lượng thật nồng đậm.
Cậu nói: “Vật này tên là kim hồ lô, nếu để linh thủy vào trong thì linh thủy sẽ hóa thành kim linh thủy.”
Nghe cậu nói, vật này vốn dĩ hắn đã yêu thích nay càng phải cẩn trọng gìn giữ.
Yến hội là tổ chức mừng sinh nhật một vị cửu cấp cường giả, nơi tổ chức là địa bàn của một cửu cấp cường giả khác. Độ long trọng xa hoa của của yến tiệc này không cần phải nói.
Mọi người tất bật bận rộn nhưng nhân vật chính là Ân Huyền lại rất nhàn nhã ngồi ở sô pha nhâm nhi rượu, ăn điểm tâm.
“Tôi tưởng anh sẽ bận lắm. Không ngờ việc tiếp khách anh đẩy hết cho người khác làm.”
“Không phải tôi trộm lười đâu. Là mẹ tôi bảo tôi bồi em.”
“Vậy là nên trách tôi đã chiếm dụng thời gian của Ân thiếu.”
“Sao tôi có thể trách em, là tôi tự nguyện bồi em.”
“Thử hỏi nhân vật chính sao mãi không xuất hiện, ngay cả bạn học cũ đến cũng không ra tiếp, thì ra là trốn ở đây nhàn nhã.”
Một thiếu nữ tinh nghịch đi đến. Thấy Hạ Hoài An nhìn mình, cô cười thật tươi: “Xin chào, tôi là Cơ Linh Lung Cơ gia, dị năng mộc hệ cấp 5.”
“Tôi là Hạ Hoài An. Mộc hệ cấp 7.”
“Tôi biết cậu.” Cơ Linh Lung rất tự nhiên ngồi xuống. “Cậu đang là nhân vật phong vân trong các cuộc trò chuyện của lớp trẻ các đại gia tộc chúng tôi.
Cậu nghi hoặc: “Tôi đã làm chuyện gì sao?”
Ân Huyền có chút mất tự nhiên: “Khụ! Là do tôi đưa cây bồ đề cho em làm ông ngoại giận. Rất nhiều người trong hiệp hội biết chuyện. Cũng không biết tên vương bát đản nào truyền tin đi ra ngoài.”
Cơ Linh Lung bĩu môi: “Thôi đi, đó chỉ là một phần lý do, lý do lớn nhất chính là phi thuyền rêu rao kia của Ân thiếu đây ăn vạ luôn ở chỗ người ta mấy tháng không rời.”
“Đám người mấy người đúng là rảnh rỗi. Lúc nào chỉ chăm chăm chú ý đến hành tung của người khác.”
“Hành tung của một cửu cấp cường giả sao có thể không chú ý.”
“Chính vì chú ý chuyện không đâu nên nhất bang gia hỏa chỉ có tứ cấp ngũ cấp thực lực.”
“Thiên phú mỗi người khác biệt. Ông trời mắt mù mới cho một tên đáng ghét có thiên phú tốt như vậy.”
“Làm Cơ tiểu thư phải ghen tị, hân hạnh.”
Cậu đã nhận ra, tuy hai người đấu võ mồm qua lại nhưng quan hệ của hai người không tệ lắm. Nếu không một ngũ cấp dị năng không dám nói chuyện tùy ý như thế trước một cửu cấp cường giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]