Rau xanh rất nhanh đã thượng giá. Những loại rau cấp A thông thường, cậu định giá cao hơn thị trường 10 tinh tế tệ. Còn rau cấp S, cậu định giá cao hơn thị trường 100 tinh tế tệ.
Hạ Hoài An thấy định giá như vậy cũng không mắc, bỏ ra hơn mấy tinh tế tệ thì có thể sử dụng rau dưa ngon gấp mấy lần, quá có lời.
Cậu nghĩ như vậy, nhưng người dân tinh tế thì không. Cửa hàng không có danh tiếng, giá lại quá quý nên mọi người toàn lướt qua. A Nhất nửa ngày trời canh trước shop online, thở dài sầu muộn: “Ký chủ, ngài không có chính sách ưu đãi khai trương gì sao? Ngài cũng không có đánh quảng cáo nữa. Dù rau dưa chúng ta tốt nhưng không ai biết cũng vô dụng a.”
“Ngươi cứ đợi hết hôm nay đi. Nếu hôm nay không bán ra được phân nào, ta sẽ nghĩ cách.”
Giờ đã về chiều, sắp đến tầm tan làm của người dân tinh tế.
Không lâu sau đó, tiếng trẻ con đặc trưng của A Nhất vang: “Đã có người mua rau của chúng ta. Một đơn, hai đơn, ba đơn... Quá tốt rồi.”
Hạ Hoài An âm thầm thở phào một hơi. Tinh tế có 100 tỷ dân, trong đó 1 tỷ là dị năng giả, đa số tinh cầu của liên bang đều là tài nguyên khoáng sản kim loại, rất ít đất thích hợp gieo trồng, vì thế số rau xanh cung không đủ cầu. Ban đầu cửa hàng không ai ghé thăm là do cửa hàng mới khai trương chưa có danh tiếng, giá cả lại mắc hơn những cửa hàng tinh võng khác. Số rau xanh trong một ngày lưu thông là hữu hạn. Đến giờ làm cơm tối, những cửa hàng khác đã hết hóa, chỉ còn lại cửa hàng của cậu.
Nghĩ thì như vậy, bề ngoài Hạ Hoài An rất bình tĩnh nhưng trong lòng cậu lại khẩn trương vô cùng. Giờ thì tốt rồi, có khách mở hàng, rất nhanh họ sẽ nhận ra rau dưa nhà cậu cực kỳ ngon miệng, khách hàng quay lại mua đơn chắc chắn chín phần mười.
Tinh tế quy hoạch ra hẳn một hệ thống giao hàng cơ giới hóa. Tuy tinh cầu của cậu hoang vắng, nhưng nó lại nằm bên cạnh con đường đi qua Đế Đô tinh, rất nhanh hệ thống giao hàng đã đến lấy đi rau xanh của cậu.
Mỗi một cửa hàng bán thức ăn đều phải có một máy đo cấp bậc thực phẩm. Dị năng giả có thể phân biệt được các cấp của thực phẩm. Người thường chỉ nhận ra rau có tươi hay không, còn nếu để họ phân biệt đây có phải là rau cấp A hay không thì họ không biết.
Hạ Hoài An mở cửa hàng trên tinh võng rất dễ dàng nhưng bộ ăn toàn thực phẩm quản các cửa hàng rất là nghiêm.
Nếu khách hàng đặt mua thực phẩm cấp A nhưng chỉ nhận được thực phẩm cấp B, khách hàng có quyền khiếu nại cửa hàng. Cửa hàng liên kết với căn cước công dân, chủ cửa hàng không thể trốn tránh rất nhanh sẽ bị bộ ăn toàn thực phẩm phạt tiền, còn cấm mở cửa hàng trong ba tháng.
Cũng có người nhận được thực phẩm cấp A nhưng lại đánh tráo vu cáo cửa hàng chỉ giao thực phẩm cấp B. Cửa hàng liền giao ra camera quy trình kiểm định, đóng gói, giao hàng để minh oan cho bản thân. Bộ an toàn liền phạt nặng người vu oan kia. Không những phạt tiền, còn đóng băng tinh võng của người kia ba tháng. Phải biết rằng tinh tế mỗi người chỉ có một tài khoản tinh võng liên kết với tài khoản ngân hàng, bị đóng băng tài khoản tinh võng, trong ba tháng người này phải sống bằng tiếp tế của người thân.
Biết bộ an toàn thực phẩm rất nghiêm khắc nên chuyện tranh cãi xảy ra rất ít. Không chỉ mảng thực phẩm, khi thuê đội thi công, đặt mua nội thất, Hạ Hoài An cũng không gặp phải hàng giả hàng kém. Hạ Hoài An rất thích mua bán trên tinh võng ở điểm này.
Không ngoài sở liệu, sau hai tiếng, Hy Viên shop online nhận đến một lượng khách cao phong kỳ. Lục tục có đơn đặt hàng hoàn thành, đặc biệt có một tài khoản ẩn danh mua hết số tồn kho rau cấp S.
Thấy số lượng rau trong cửa hàng càng ngày càng giảm, người mua sốt ruột đặt hàng, giây sau rau của cửa hàng bị đoạt không còn. Lục tục có khách hàng đánh giá.
[5 sao: Hôm nay muốn ăn rau muống xào, lên tinh võng chỉ còn cửa hàng này có, tuy giá cao hơn bình thường nhưng vẫn mua về. Ôi không thể ngờ, rau muống cấp A tôi đặt mua nhưng lại xào ra vị của rau cấp S. Tôi nghĩ có phải cửa hàng đã gửi nhầm rau cho tôi không. Tôi có một người quen là dị năng giả, cấp rau cho người đó xem, người đó nói cho tôi biết, rau này là rau cấp A. Oa nga, cửa hàng thật ngưu bức, rau cấp A nhưng vị lại rất ngon. Tôi đã đặt thêm nhiều loại rau nữa về ăn dần.]
[5 sao: Con trai là một dị năng giả, không thích ăn hành lá. Vì buổi trưa nó vừa cãi lời của tôi nên buổi tối tôi đã mua hành về nấu để trừng trị nó. Ai ngờ đâu hành lá quá ngon không thể xem như trừng trị.]
[5 sao: Đây là lần đầu tôi đánh giá. Phải nói là rau của cửa hàng quá ngon. Tôi lên cửa hàng chậm quá số rau còn lại đều bị mua đi hết rồi. Mong cửa hàng sớm thêm sản phẩm vào giỏ hàng.]
Các đánh giá đều là mãn sao.
Cậu thu về cho mình hơn 600 nghìn tinh tế tệ. Dị năng giả đúng là nhanh giàu.
Người thường cực cực khổ khổ trồng rau mấy tháng trời chất lượng rau trồng ra cũng chỉ thường thường ở cấp C cấp B.
Còn dị năng giả, dùng dị năng là có thể làm thực vật lớn nhanh hơn rất nhiều.
Sáng sớm cậu bắt chuyến tinh xe quay về Hạ gia.
Hạ gia ở Thủy Lam Tinh, ông bà Hạ đã lập nghiệp ở tinh cầu này, lúc đầu chỉ là mở một quán ăn tầm trung, sau này có tiền nhiều hơn thì mở thêm chi nhánh, ông bà còn đầu tư thêm vào thời trang bình dân. Đến khi ông bà truyền sản nghiệp cho con cái, Hạ Tùng Sơn rất biết kinh doanh đã mở rộng đầu tư thời trang, mở mấy cửa hàng liên tiếp. Đến nay công ty Hạ gia là do đại ca của nguyên chủ quản lý.
Trong trí nhớ của nguyên chủ vị đại ca này là một người hòa đồng, tuy nói nhiều nhưng không làm cho người ta phản cảm.
Khi xuống xe khách, cậu đã thấy một nam nhân anh tuấn đang vẫy tay chào mình.
Cậu bước qua đó: “Anh cả không phải đi làm sao? Để em đặt tinh xe tư nhân về là được, anh cả không cần tốn công đi đón em.”
“Em trai về nhà. Làm anh cả đi đón là chuyện bình thường.” Hạ Hoài Tuân xách vali của cậu bỏ lên tinh xe. Anh nhanh chóng chở cậu về Hạ gia.
Hạ gia nằm ở khu dân cư khá yên tĩnh. Nơi đây toàn người làm ăn khá giả.
Vừa vào cửa, mẹ nguyên chủ, Giang Cẩm Thanh liền nắm lấy tay cậu: “Hoài An đã về rồi a! Con đi chơi có vui không? Ăn uống có được không? Con nói con quen uống dinh dưỡng dịch, chỉ để mẹ chuẩn bị cho con cái loại đó. Dinh dưỡng dịch sao tốt bằng thức ăn được. Để mẹ nhìn xem, con gầy rồi. Hôm nay mẹ đã bảo nhà bếp làm một bàn tiệc lớn.”
Có một loại gầy gọi là người thân nhìn thấy ngươi gầy. Hạ Hoài An bất đắc dĩ nhìn Hạ Hoài Tuân. Hạ Hoài Tuân nhún nhún vai tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
“Con vẫn luôn ăn uống rất tốt. Người xem không phải con đã gửi cho trong nhà rất nhiều rau dưa sao?”
Vừa nói cậu vừa nhìn thấy Hạ Tùng Sơn, cậu cúi đầu chào hỏi: “Ba.”
“Về rồi à?”
“Vâng ạ.”
Chào xong cha Hạ, cậu nhìn sang bên cạnh, cô nhóc bé nhất nhà Hạ Hoài Yến ngoan ngoãn: “Chào anh hai.”
Cậu khẽ xoa đầu con bé: “Anh chào em.”
Hạ Hoài Yến là con gái út trong nhà, năm nay 12 tuổi. Vẫn còn phải thực hiện chương trình học ở lớp học thực tế ảo. Thực tế ảo rất là chân thật, học sinh không cần đích thân đến trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]