Bệnh? Hắn đương nhiên biết bản thân thật sự là bệnh rất nặng rồi. Nặng đến mức chính bản thân hắn đều không muốn trị nữa.
Trầm Ô cúi đầu, đặt lên mu bàn tay của Trầm Ngân một nụ hôn, thành khẩn nhìn y, nói :"Ngân, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi."
Nếu luân thường đạo lý chính là một vũng bùn. Hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào trong. Chỉ cần bên trong có y, thế là đủ.
Lông mi buông xuống, Trầm Ngân liền dứt khoát rút tay về, nhếch môi cười lạnh.
"Muốn xuống địa ngục ngươi liền xuống một mình đi. Thế gian này ấm áp như vậy, ta cùng hài tử ở trong bụng vẫn còn chưa sống đủ đâu."
Thẫn thờ, bị Trầm Ngân tàn nhẫn cự tuyệt, tâm của Trầm Ô trong nháy mắt liền hóa thành tảng băng, lạnh lẽo thấu xương. Chỉ là rất nhanh, hắn đã từ trong lời nói của y tìm ra điểm không đúng.
Khoan đã, y nói bản thân và hài tử trong bụng vẫn còn chưa sống đủ...kia chẳng phải...
"Ngân, hài tử, hài tử của chúng ta..." Bởi vì quá kích động, Trầm Ô liền không khống chế được mà bắt đầu nói lắp :"Hài tử vẫn còn sao?"
"Ta có nói hài tử không còn à?" Dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc nhìn hắn, Trầm Ngân liền cau mi, không vui nói :"Ta có một thói quen, trước khi ăn thứ gì thì cũng đều phải dùng trâm bạc ngươi tặng mang ra thử độc."
"Ban nãy biết trong dược có độc. Ta đã đem nó đổ đi rồi."
"Bây giờ ngươi còn không mau đi sắc thuốc khác cho ta? Bụng của ta rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/727162/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.