Bởi vì cúi đầu, nên Trầm Ô cũng không phát hiện được việc Trầm Ngân vừa thất thần trong giây lát. Đợi khi hắn ngẩng đầu, thì y liền đã điều chỉnh xong tâm cảnh, bình chân như vại nhìn hắn. Bàn tay y cách một lớp găng tay mơn trớn lấy sườn mặt góc cạnh của hắn. Ngón tay vuốt ve phần cằm thon gọn kia, lại nhẹ nhàng đem nó nâng lên :"Ngươi biết hết rồi?" Ngươi biết hết rồi... Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến con ngươi Trầm Ô co rụt lại. Hắn thất kinh, trừng mắt nhìn dung nhan của người trước mặt, môi mấp máy. Nhưng rốt cuộc vẫn là đem nghi hoặc hỏi ra miệng. "Ngươi cũng đã biết từ rất sớm. Vì sao...vì sao lại không chịu nói cho ta..." Đúng vậy, trong lòng Trầm Ô vẫn còn đang có chút khúc mắc với vấn đề này. Rõ ràng y biết bản thân là ca ca ruột của hắn, nhưng vì sao cho dù là lúc bị hắn tra tấn dở sống dở chết, y vẫn cứ sống chết không chịu nói ra? "Nói cho ngươi?" Tựa như là nghe được chuyện cười to lớn gì, Trầm Ngân liền không chút do dự cười phá lên :"Ha ha, Trầm Ô, ngươi nghĩ làm sao mà lại hỏi ra được một câu ngu xuẩn như vậy a?" "Ngươi nói xem, khi đó, nếu ta nói với ngươi, kỳ thực ta là thân ca ca cùng cha khác mẹ của ngươi, ngươi sẽ tin sao?" Sững sờ, Trầm Ô nhất thời lại không biết nên đáp lời thế nào. Bởi vì lời y nói, đã đâm trực diện vào tim đen của hắn, không tài nào phản bác được. "Ngươi sẽ không, có đúng không?" Nhìn thấy vẻ mặt của Trầm Ô, thừa biết hắn đang nghĩ gì, Trầm Ngân chỉ cười lạnh một tiếng :"Nếu khi đó, ta nói bản thân là ca ca ruột của ngươi. Ngươi nhất định sẽ cho rằng ta là vì tham sống sợ chết, cho nên mới cố ý nói như vậy." "Thậm chí, ngươi còn sẽ vì chuyện ta bôi xấu danh dự của mẫu thân ngươi, nói bà ta là kỹ nữ mà nổi điên." Trầm Ô tự hỏi lòng mình. Xác thực, giống như lời Trầm Ngân nói, nếu mọi chuyện trước kia diễn ra đúng như vậy, thì hắn khẳng định cũng sẽ không tin. "Ngân, chuyện trước kia là do ta không biết, cho nên mới hết lần này đến lần khác tổn thương ngươi. Ta xin hứa với ngươi, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi." Trầm Ô nâng mắt nhìn y, bên trong đồng tử, đều là ý tứ trông mong cùng khẩn cầu. Mắt lạnh nhìn hắn, Trầm Ngân lại đột ngột cười mỉa một tiếng. Y buông cằm hắn ra, song, bàn tay lại khẽ vỗ nhẹ vào mặt hắn vài cái, mang theo ý tứ khinh rẻ :"Lời ngươi nói xác thực là rất có thành ý, cũng rất êm tai a." "Ở đó đợi một lát, đợi ta chải tóc xong liền mang ngươi đi một nơi." Nói xong, Trầm Ngân vẫn giữ lấy ý cười nhàn nhạt, bắt đầu soi gương, chải chuốt đầu tóc, sửa sang lại vạt áo, bỏ mặc Trầm Ô đờ đẫn ngồi ở bên cạnh. Ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn. Xin lỗi, nhưng lời hứa có thể bán được bao nhiêu tiền kia chứ? Là bán theo cân hay là theo tấn? Nhưng đối với y mà nói, nó căn bản liền là không đáng một đồng, vô dụng đến tái nhợt. Trầm Ô chỉ thẩn thờ ngồi nhìn Trầm Ngân, thậm chí, đến tận khi bị y xách cổ áo lôi đi, hắn vẫn như cũ còn trong trạng thái mông lung. "Ngân, ngươi muốn đưa ta đi đâu..." Bởi vì Trầm Ô không phản kháng, nên dù thân thể hắn cao lớn hơn y rất nhiều, nhưng Trầm Ngân vẫn có thể dễ dàng đem hắn lôi đi xồng xộc. "Ngân, đợi đã..." Nhận thấy con đường xung quanh càng ngày càng trở nên quen thuộc, Trầm Ô rốt cuộc cũng đã nhận ra được chút gì. Hắn bắt lấy cổ tay y, nhưng lại không hề có chút sức lực nào. Trong lòng dâng lên vô tận bất an. Cả hai đi xuyên qua bóng đêm, dọc đường cũng thu hút không ít ánh mắt của một số hạ nhân trong Ma cung. Nhưng bọn họ cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, rất nhanh liền đã dời mắt sang nơi khác, không dám nhìn nhiều nữa, sợ chuốc họa vào thân. Đến tận khi ánh mắt rơi vào trên tấm hoành phi ghi ba chữ 'Vô Quy Đường' mà bản thân tự mình đề bút. Suy đoán của Trầm Ô mới xem như là triệt để được chứng thực. Cũng không buông Trầm Ô ra, dù ánh mắt vẫn đang nhìn về trước. Song, Trầm Ngân vẫn là không rõ ý vị cười giễu :"Thật là buồn cười. Sau ba năm cách biệt, không ngờ lần đầu tiên được quang minh chính đại đi thăm viếng bọn họ, lại là trong tình trạng thế này..." Nhìn Trầm Ngân, tim đau như đao cắt, Trầm Ô chỉ có thể trầm mặc không nói. Xác thực, kể từ ngày Vô Quy Đường dựng lên đến nay, hắn cũng chưa từng để Trầm Ngân đặt chân vào đây, bái tế linh đường của bọn họ. "Sống không trân trọng, chết rồi lại hối tiếc." Cảm khái một câu, Trầm Ngân liền hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Trầm Ô cũng chậm rãi siết chặt lại :"Kim bích huy hoàng, người chết cũng không dùng được." Tất cả cũng chỉ là để che mắt thế gian, xoa dịu lương tâm của mình mà thôi. Dứt lời, Trầm Ngân liền dứt khoát đưa tay, đem cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, trang nghiêm kia đẩy ra. Đồng thời lại đem Trầm Ô lôi ở phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]