"Nói xằng nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra a." Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Trầm Ô liền nheo mắt, trong mắt cũng bắt đầu len lỏi vài sợi sát khí mong manh.
Mặc dù không phát hiện sát khí trên người hắn, nhưng lão giả vẫn có thể dựa vào linh cảm cảm nhận được điều không may sắp ập tới. Trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lão liền nhanh chóng nói tiếp :"Công tử, thỉnh bình tĩnh, ta vẫn còn chưa nói xong a."
"Ta nhìn qua ấn đường của công tử. Nơi đây có một đóa hoa đào nở rộ, chứng tỏ gần đây ngài đã gặp được ý trung nhân..."
Mi tâm hơi giãn ra, bả vai của Trầm Ô liền hơi thả lỏng một chút, chậm rãi tựa lên trên ghế. Bởi vì ba chữ 'ý trung nhân' này, lại khiến hắn bất tri bất giác, theo bản năng dùng dư quang tìm kiếm thân ảnh của Trầm Ngân.
Chỉ là, Trầm Ô cũng không biết nên nói lão giả này là không biết thức thời, hay là ngu xuẩn nữa. Giờ khắc này, lão thế mà lại bắt đầu nói ra lời hắn không muốn nghe :"Có điều, đóa hoa này, lại cố tình là hoa đào sát."
"Là thiên phạt dành cho những thứ mà công tử đã làm ra."
"Bổn công tử đã làm gì chứ?" Trầm Ô nhướng mày, giọng nói đã ẩn ẩn lửa giận. Còn hoa đào sát, thiên phạt cái gì? Hắn không tin! Trầm Ngân rõ ràng chỉ là bông hoa trong tay hắn, để hắn tùy thời ngắt lấy.
Mặc dù phát hiện Trầm Ô giận dữ, nhưng tinh thần nghề nghiệp vẫn khiến lão giả đè nén e sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/727118/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.