Dứt lời, ngự y liền đã vội hạ thấp đầu, gần như sắp chui vào trong đất. Chờ đợi cơn thịnh nộ của Trầm Ô.
Thế nhưng, một giây, hai giây,... Tiếng quát mắng giận dữ trong tưởng tượng của ngự y cũng không truyền tới. Đến khi trên trán của lão đều đã toát lên mồ hôi lạnh. Nam nhân cao quý trước mặt, rốt cuộc mới chịu mở lời.
"Lui ra đi."
Không có mắng chửi, không có giận cá chém thớt.
Mặc dù kinh nghi, nhưng ngự y cũng không quên câu gần vua như gần hổ. Trầm Ô vừa dứt lời, lão liền đã lập tức như được đặc xá mà bò dậy. Vội vã thi lễ rời đi.
Đương nhiên, đây cũng không phải là Trầm Ô thiện lương hay tích đức gì. Chỉ là mãn tâm ý của hắn đều đã đặt lên trên người Trầm Ngân, căn bản là không còn tâm tình đi trách phạt người khác.
Nhìn Trầm Ngân suy yếu nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, mi tâm cau lại cùng một chỗ, đều là thần sắc thống khổ, tâm của Trầm Ô liền bất tri bất giác dâng lên chua xót.
Hắn đưa tay, muốn chạm vào sườn mặt của y. Nhưng sau mấy lần đưa ra rút lại, hắn vẫn quyết định từ bỏ. Ánh mắt lại bắt đầu dời xuống mười ngón tay đang được quấn băng vải của y.
Cả đời này, y không thể đánh đàn thêm một lần nào nữa...
Trước mắt tối sầm, Trầm Ô liền siết chặt nắm tay, không dám tưởng tượng đến khi biết được tin này rồi, Trầm Ngân sẽ phản ứng như thế nào. Bởi vì hắn biết rõ y thích đánh đàn đến mức nào.
Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/727110/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.