Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy, Trầm Ô liền đã nhận được một tin, Trầm Ngân chủ động rời khỏi nhà gỗ tới tìm hắn!
Cơn mê man lập tức bị cuốn bay, Trầm Ô liền từ trên giường ngồi bật dậy, tự nhéo đùi một cái. Đau đớn lập tức truyền tới, khiến hắn muốn kêu rên, nhưng vẫn cố chặn lại.
Xác thực chính mình không phải nằm mơ, Trầm Ô liền cuống quýt vén mành giường lên, truy vấn :"Y tới đây làm gì?"
"Bẩm Vương thượng, theo Ám Long Vệ bẩm báo lại, thì Trầm công tử đã dậy từ rất sớm xuống bếp nấu sủi cảo rồi mang tới đây cho ngài." Một bên giúp Trầm Ô lấy y phục, Viêm lão liền nói.
Động tác hơi khựng lại, Trầm Ô liền hơi nghiêng đầu, bắt đầu lẩm bẩm :"Y tự tay nấu sủi cảo cho ta?"
Đến tận khi đã bước vào thiện phòng, ngồi xuống đối diện Trầm Ngân. Trầm Ô vẫn còn có cảm giác không chân thực, cứ nhìn chằm chằm y không chớp mắt. Xem y đem bát sủi cảo nóng hổi từ trong giỏ đựng thức ăn lấy ra, đẩy tới trước mặt mình.
"Ăn đi." Ưu nhã vén vạt áo ngồi xuống, Trầm Ngân liền lời ít ý nhiều nói.
Nhìn Trầm Ngân hờ hững ngồi ở đối diện, lại nhìn bát sủi cảo nóng hổi trước mặt, đáy lòng dù thụ sủng nhược kinh, nhưng Trầm Ô vẫn không dám động đũa.
Thấy hắn chần chừ, Trầm Ngân liền cười khẽ, nhưng ý cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt :"Sao vậy? Sợ ta bỏ độc vào trong sao?"
"Đừng lo, nếu có độc dược, ta đã sớm tự mình nuốt vào, không lãng phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/727105/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.