Thân thể Trầm Ngân còn nhẹ hơn tưởng tượng của Trầm Ô rất nhiều. Ôm y vào lòng, hắn liền có cảm giác như đang ôm một cái lò lửa, thật năng thật nhiệt.
Nhìn thấy Trầm Ô ôm Trầm Ngân đi ra, Viêm lão không khỏi sửng sốt. Thấy lão vẫn còn ngây ra đó, hắn liền có chút tức giận quát :"Còn đứng đó làm gì, không mau đi tìm thái y!"
"Vâng, vâng." Hoàn hồn lại, Viêm lão liền lập tức chạy nhanh về phía thái y viện.
Lúc này, Trầm Ô đã mang Trầm Ngân đi tới một cung điện gần đó. Vừa vặn chính là Hạnh Hoa Cung, cung điện của Uyển Dư.
Vốn đã tắt đèn đi ngủ, nhưng nghe hạ nhân bẩm báo đoàn người của Trầm Ô đang đi về phía cung điện của mình. Uyển Dư vẫn là từ trong đệm ấm chui ra, thay y phục đi kiến giá.
"Thiếp thân cung nghênh Vương thượng..."
"Được rồi, đứng lên đi, mượn tạm cung điện của nàng một chút." Tùy tiện ứng đáp một câu, Trầm Ô liền đã bồng Trầm Ngân đi thẳng vào trong nội điện.
Lúc này, chúng tỳ nữ trong Hạnh Hoa Cung đều không khỏi ngẩng đầu nhìn Uyển Dư, thần sắc muốn nói lại thôi :"Nương nương..."
"Không có chuyện gì, các ngươi xem xem Vương thượng có gì phân phó liền làm theo đi. Giúp được gì liền giúp cái đó." Không để bọn họ nói thêm gì, Uyển Dư liền đã giơ tay cắt ngang lời bọn họ.
Chỉ là, ánh mắt nàng lại có chút đăm chiêu nhìn về cửa điện đang mở ra kia.
Mặc dù khi nãy Vương thượng bước đi rất nhanh. Nhưng nếu nàng không nhìn lầm, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duong-song-trong-cho-chet/257287/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.