Đến mùng tám tháng giêng bốn người nhà Mẫn Trúc lên đường đi kinh thành. Dương lão gia tử đã thuê giúp một chiếc xe la, người đánh xe họ Trần người chuyên nhận đáng xe đi kinh thành và là người quen với Dương gia. Nên cả nhà cũng yên tâm.
Cẩn Minh tiễn cha nương, nhị đệ và tiểu muội mà trong lòng cũng không nỡ. Phải xa nhau tới mấy tháng trời, người hắn không bỏ được nhất chính là Mẫn Trúc, tiểu muội đáng yêu của hắn.
Sau một lúc Dương thị dặn dò Cẩn Minh, Mẫn Trúc cũng ôm Cẩn Minh hôn má đại ca liên tục, nói hôn bù cho mấy tháng, làm cả nhà đang có không khí buồn vì chia ly lại phải phì cười. Mẫn Trúc cũng rất xấu hổ trong lòng, nhưng thấy ánh mắt buồn buồn của đại ca, nàng lại không nỡ để hắn quá đau lòng, dù sao cũng chỉ là hài tử mười hai tuổi. Gia đình họ cũng chưa bao giờ tách rời nhau.
Trên đường đi, Lâm Hải cũng thực hiện đúng lời hứa với Mẫn Trúc, dừng ở trấn lớn bốn ngày. Mẫn Trúc tới mỗi trấn sẽ đi tham quan hết các nơi tụ tập buôn bán của trấn đó, bất kì sạp hàng buôn bán nào nàng cũng xem xét, hỏi giá. Có nhiều người thấy tiểu cô nương nho nhỏ, mắt hoa đào ướt át, môi hồng răng trắng, ăn nói lễ phép thì rất nhiệt tình giảng giải, giới thiệu sản phẩm của họ.
Nhưng cũng có người xua nàng và nhị ca như xua tà.
Mẫn Trúc vẫn lôi kéo cha nương và nhị ca đi như vậy, nhất là Cẩn Tuệ, Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tim-duoc-hanh-phuc/3135332/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.