“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp, ta là người bán báo thạo nghề.....”
Tiếng ca vui sướng cùng với tiếng nước chảy xôn xao từ phòng chữ Thiên số 1 truyền ra, Diệp Sanh tắm rửa sạch sẽ trắng nõn đứng ở trước gương đồng mơ hồ, rất là tao bao xoay hai vòng.
“Ai, ta biết là ta đẹp cho nên mặc cái gì cũng đều đẹp, nam trang gì đó cũng chỉ có bổn cô nương mặc vào mới phô bài ra hết khí chất, không tồi không tồi.”
Tự luyến cảm thán mỹ mạo của bản thân một chút, Diệp Sanh vứt cái mị nhãn với gương đồng một cái, gương đồng tuy mơ hồ nhưng lại có thể thấy đại khái bộ dáng mơ hồ bên trong gương.
Người bên trong gương có một đôi mắt to linh động, cặp mắt kia thuần khiết vô cùng, giống như có thể trấn áp những thứ dơ bẩn trong thiên hạ, cái mũi cao thẳng đáng yêu, cái miệng anh đào nhỏ đô đô làm người nhịn không được muốn khi dễ, muốn hung hăng một ngụm cắn đi xuống, một bộ bạch y tung bay càng làm cho người trong gương kia như trích tiên không nhiễm bụi trần, bởi vì không biết vấn tóc cho nên một vài sợi tóc rối xoả lung tung trên đầu vai, phía sau lại nữa cột nữa xã khiến cho nàng thoạt nhìn vừa hoạt bát lại nghịch ngợm, tùy ý một động tác rất nhỏ cũng có thể làm nàng hiện ra mặt nhu nhược vô hại làm người nhịn không được sinh ra ý muốn bảo hộ, ngay cả hai chữ trích Tiên cũng không thể dùng để hình dung con người thuần khiết này.
Đối chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tieu-ngao-nam-tay-dong-phuong/919956/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.