Haren so với tưởng tượng của Phúc Nhạc còn giỏi hơn. Chẳng những làm ăn giỏi còn rất tinh thông việc nhà. Bởi vì trong nhà không có thú nhân, cho nên đồ ăn trong nhà hai cha con đều là trao đổi mà có, dù có chút thiếu thốn nhưng ma phụ của Haren cũng sẽ ra phụ cận bộ lạc hái một ít rau dưa trái cây, sống qua ngày cũng không tồi.
Chính là có đôi khi mùa đông sẽ gian khổ một chút, nhưng hai cha con đều rất kiên cường, tuy rằng thân thể cũng không phải tốt lắm, cũng không buông tha, người trong bộ lạc cũng rất tốt, cho nên chuyện buôn bán của cửa hàng Haren cũng tốt lắm. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, vẫn có chênh lệch rất lớn so với những gia đình có thú nhân có năng lực đi săn.
Phúc Nhạc cũng không nhàn rỗi, tuy rằng cậu không thế nào đi lột da rút gân gì đó, nhưng hỗ trợ nấu nướng gì đó thì vẫn được.
Chẳng qua còn chưa đợi Haren làm xong cơm, Joe đã tới rồi, trong tay còn mang theo một con quái vật lớn, là thu hoạch của hôm nay, vết máu trên con mồi còn chưa khô.
"Tặng cho cậu." Joe đem cái con trông giống trâu nhưng lại có lông dài trắng ném tới trong viện mà nói, sau đó ngẫm lại, lại bổ sung nói:
"Cảm ơn, vì cậu đã làm bạn bè với A Nhạc."
Cảm ơn là thật tâm, nhưng quan trọng hơn là trẻ nhỏ răng chưa tốt, ăn thịt rất tốn sức, đây là ngày hôm qua Joe quan sát được, tuy cũng không đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thu-the-bac-si-thu-y-o-the-gioi-thu-nhan/2855387/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.