Phúc Nhạc nghĩ ngay đến dã thú, có chút khẩn trương, nhưng rồi nghĩ lại thì khả năng này không cao, tiện tay nhặt một càng cây thô to nắm chắc ngừa vạn nhất... Không có biện pháp, Joe không ở đây khiến cậu có chút bất an, dù sao nơi này khắp nơi đều có sinh vật có lực công kích bùng nổ.
Triền núi không dốc, Phúc Nhạc nhìn xuống, rất nhanh liền thấy được chủ nhân của thanh âm, nhẹ nhàng thở ra, có vẻ là vài giống cái.
Đồng thời mấy người kia vừa nhấc đầu cũng nhìn thấy Phúc Nhạc đang đứng ở trên núi, đều ngẩn người. Song phương nhìn nhau, Phúc Nhạc xấu hổ, cúi đầu nhìn cây gậy trong tay, nhanh chóng ném xuống.
"Là tế ti à." Một giống cái nhỏ giọng nói, một giống cái có vẻ như là cầm đầu sửng sốt, lông mày thanh tú cau lại, hình như nghĩ đến cái gì đó. Phúc Nhạc nhìn y cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp nhau khi nào, nhất thời không biết nên nói gì, đành phải ngượng ngùng cười cười: "Chào mọi người. "
Giống cái đứng giữa không nói chuyện, nhìn chằm chằm Phúc Nhạc, mặt không đổi sắc.
Phúc Nhạc cười đến cứng đơ cả mặt, đối phương cũng không đáp lại, không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ cậu nói sai gì sao? Mình dùng câu chào hỏi thông dụng nhất mà.
"Vậy tôi đi trước." Phúc Nhạc đứng ngốc một hồi, đối phương vẫn bất động, cứ như hai phe đang giằng co ấy. Phúc Nhạc cảm thấy có chút ngốc, ngượng ngùng nói, nghĩ thầm rằng vẫn là lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thu-the-bac-si-thu-y-o-the-gioi-thu-nhan/2855364/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.