Khưu Như Mặc xuyên qua một khoảng thời gian rất lâu mới phát hiện mình có không gian đặc biệt này, nhưng nàng thân là con gái nên không thể mở hiệu thuốc để khám bệnh và chữa bệnh (cổ đại hay dùng từ là dược đường, hiện đại thì hay gọi là phòng khám đa khoa, bệnh viện …v.v. “ hihihi”),nếu không, với các loại thuốc tây cùng với các loại thảo dược chữa bệnh đông y dùng hoài không hết, nàng có thể cứu sống được rất nhiều người.
Theo thói quen sắp xếp lại các loại thuốc, cầm một hộp thuốc liền rời khỏi không gian, vừa ra khỏi không gian, nàng bước đến bàn rót một ly nước ấm, thật cẩn thận nâng Tiết Huyễn Vân, thổi thổi nhẹ làm nước bớt nóng đến khi nước đã vừa uống, nàng lấy hai viên thuốc, đầu tiên cho uống ít nước cho cổ họng thông thuận, tiếp là cho uống hai viên thuốc, nhìn Tiết Huyễn Văn đã uống thuốc xong nàng mới có thể thở ra một cách nhẹ nhàng.
Phải dùng thuốc liên tục trong hai tháng bệnh mới có thể khỏi, hơn nữa sau này trong vấn đề ăn uống cũng phải kiêng cữ, vấn đề quan trọng nhất là làm cách nào để có thể cho Tiết Huyễn Văn uống thuốc vì ở nơi đây không ai có thể nhận biết loại thuốc này, mõi ngày Huyễn Vân phải uống hai viên thuốc đúng là chuyện rất khó, hiện tại đang hôn mê thì còn có cách, sau này khi hắn tỉnh phải nói như thế nào để khuyên hắn uống đúng là chuyện vô cùng khó.
Đỡ Tiết Huyễn Vân nằm xuống giường, Khưu Như Mặc bước xuống giường tháo mũ phượng, các loại trang sức trên đầu xuống và cởi bộ hỉ phục rất nặng ra, tiến lại bàn thức ăn, ăn vài miếng thức ăn cho hết đói, liền tiến lại nhuyễn tháp nằm nghỉ.