Bên trong thư phòng,Sở Diễm ngồi một cách phóng túng,khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra tia yêu nghiệt nhìn nam nhân tuấn lãng ngồi đối diện,sâu bên trong con ngươi ẩn chứa tia thăm dò.
Chỉ thấy nam nhân kia một thân hoàng bào chói mắt,bàn tay khẽ đưa chén trà lên miệng hưởng thụ,cử chỉ nho nhã nhẹ nhàng,hắn đang thùy hạ mi mắt nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một cỗ áp bức tự nhiên toát ra. Nếu như nhìn trực diện…sẽ có bao nhiêu uy hiếp?
“Hôm nay Tà Vương sao lại có nhã hứng ghé thăm bổn giáo?”
Sở Diễm không chịu được cảm giác áp bức,hắn không thích bị người khác lấn áp khí chất. Hắn mới là vô địch thiên hạ,tuyệt đối không cho kẻ khác ở trước mặt hắn diễu võ dương oai.
“Giáo chủ quên rồi?”
Cổ Ngự Ly buông chén trà,đôi mắt khẽ mở tạo thành đường cong. Cả người lộ rõ vẻ đẹp tuyệt luân,khí chất cao quý ôn hòa,mỗi một cử động đều đẹp mắt nhưng lại làm người ta run sợ. Hoàn toàn không còn bộ dạng ngây ngốc giống như một đứa trẻ mười tuổi.
Sở Diễm nhìn thấy khẽ choáng ngợp,nam nhân này nhan sắc so với nữ nhân tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.
“Dạo này công việc của Ma Giáo hơi nhiều,bổn giáo quả thực có phần không nhớ”
“Khoảng một tháng trước bổn giáo đây muốn mời ta tới Ma Giáo bàn chuyện,lúc đó ta đang trúng độc không thể đến quả thực có lỗi”
Cổ Ngự Ly nói đơn giản,cũng không nêu rõ sự việc,nhưng hắn vừa lên tiếng mở miệng đã làm cho người khác tin tưởng tuyệt đối.
“Nga?”
Sở Diễm trong đầu nhớ lại,một tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-ta-thanh-vuong-phi/726454/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.