Thượng Quan Tán Lý vẻ mặt khó hiểu,bộ dáng thập phần tức giận đứng ở chính điện của Hồng Đào Cư. Không hiểu lão bà của hắn rốt cuộc vì sao lại nổi cơn tam bành không cho hắn vào ngủ cùng.
-Tiểu Nam,rốt cuộc ngươi muốn ta đứng đây tới chừng nào?
-Tới khi nào ngươi khai thật thì thôi!
Bên trong có tiếng người vọng ra,thanh âm thoải mái nhưng lại hàm chứa ý giận.
-Khai cái gì?
-Còn dám nói vậy?
Ta rốt cuộc không nhịn nổi phóng như bay ra chính điện. Hỗn đãn nhà hắn có tổ chức riệng mà dám giấu ta. Bây giờ lại trưng bày ra bộ mặt vô tội cái gì cũng không biết,hỏi thử xem có tức chết ta không?
-Tiểu Nam,ta thật sự không biết khai cái gì với ngươi!
-Ngươi…ngoài thân phận vương gia còn có thân phận đặc thù gì khác nữa không?
-Thân phận đặc thù? Là ý gì?
-Còn dám bày ra bộ dáng đó với ta sao? Khai mau!
-Ta không có gì để khai!
-Vậy sao? Ta nói cho ngươi biết,nói sớm sẽ được khoan hồng,che dấu sẽ bị trừng phạt!
-Là ý gì?
-Là ý “tối nay ngươi ngủ sàn”!!!
Con bà nó,Thượng Quan Tán Lỳ,xem ngươi giả ngu đến chừng nào. Bây giờ ngươi không khai ra, ngày mai ngươi sẽ chết không toàn thây với ta.
Cho nên…tối hôm đó Thượng Quan Tán Lý ôm một bụng ấm ức bị ép phải ngủ sàn,chìa khóa bị ta giữ đề phòng hắn nửa đêm chuồn đi nơi khác ngủ. Còn dám lén lên giường liền bị ta không thương tình đạp xuống.
Qua hôm sau,Thượng Quan Tán Lý bộ dáng người già giơ tay đấm đấm phía sau lưng. Khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-ta-thanh-vuong-phi/726439/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.