Chương 18
Trong một đình viện nhỏ trên hồ, thấp thoáng bóng dáng ba thân ảnh. Tiểu Khuynh nửa nằm nửa ngồi trên tháp, bộ dạng nhàn nhã, trên tay cầm một cuốn sách mỏng chăm chú đọc. Tiểu Cẩn ngồi bên phải nàng, một tay chống cằm, thần sắc tràn đầy vẻ nhàm chán, một tay bứt nho lẳng lặng ăn. Tiểu Vân ngồi bên cổ cầm, mười ngón tay nhẹ nhàng lay động, tiếng đàn thanh thoát vang lên, giọng hát của nàng cũng du dương truyền ra:
“ Mưa giăng Bạch Hạc châu,
Lưu luyến Đổng Tước lâu,
U thảo nhuộm tà dương,
Ửng hồng được bấy lâu,
Xa xa cánh buồm nhấp nhô trên sông
Nhìn ánh đèn tựa như hoa
Người ngượng ngùng chẳng nói ra
Tâm sự khẽ vấn vương
Nhẹ nắm đôi bàn tay
Mặc tóc phất phơ che đôi mắt
Nên hoa giăng đầy trời, hạnh phúc lưu truyền
Lưu truyền cả tháng ngày vui buồn quyến luyến
Nên dung nhan khuynh quốc khuynh thành vẫn thế
Dung nhan thoáng chốc biến thành vĩnh hằng
Thời khắc hoa rơi đầy trời, hạnh phúc bên cạnh người
Bên cạnh người hai bên là thiên sơn vạn thủy
Thời khắc khuynh quốc khuynh thành mãi mãi có nhau
Đêm mãi yên tĩnh như khúc nhạc dịu êm…”
(Khuynh quốc khuynh thành)
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, khi cao khi thấp, lúc nhẹ nhàng, khi lại mãnh liệt dồn dập, nhịp điệu êm ái khiến cõi lòng người ta bình lặng, yên ả, giọng hát của Tiểu Vân lại nhẹ nhàng, trong mỗi lời ca dường như còn chất chứa cả những tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-gap-chan-menh-thien-tu/2337910/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.