Việnsau phủ Tướng quân, trên mặt đất đầy những tấm vải lớn, mặt trên bày đủloại dược liệu. Ở một góc khác, đất bị xới lên thành từng luống nhỏ, một bóng người đang khom lưng xới từng mảnh đất bằng cái cuốc nhỏ. Sau khiđất đã được xới tơi, Tiểu Tuyết kéo cái ba lô của mình lại gần, thò tayvào cái túi nhỏ bên hông, lôi ra một vốc hạt nhỏ xíu, rồi thật cẩn thận, nàng vùi số hạt đó xuống đất vừa xới. Xong xuôi, Tiểu Tuyết phủi phủitay, kéo cái mũ nhỏ trên đầu xuống, lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trêntrán, mỉm cười đứng dậy. Nàng bước đến, nhìn số thuốc mình đang phơitrên đất, hài lòng gật gật đầu. Trời hôm nay nắng to, rất thích hợp đểphơi thuốc. Ngẫm nghĩ một chút, Tiểu Tuyết nhớ ra số thuốc mình để lạitrên núi, không biết lão già kia có giúp nàng đem ra phơi không nữa?Nàng vùi số lá thuốc đó ở trong giỏ, nếu không sớm đem ra sẽ đóng mốcmất...
Trên thực tế, lão già trên núi nào đóvẫn ngày ngày đem thuốc ra phơi, lại xới mấy luống đất chờ nàng đem dược liệu trồng xuống, vừa cật lực xới đất vừa than thở:
“Nha đầu kia bao giờ mới quay lại nhỉ? Trên đời này có ai nhẫn tâm như nhađầu đó không cơ chứ? Đây gọi là bóc lột sức lao động của người già đấy!”
Tiểu Tuyết hít mũi, hắt xì một cái rõ to. Nàng sụt sịt mũi, cau mày nghĩ: Kẻ nào đang nhắc tới nàng vậy?
Cửa viện bật mở, một bóng người thướt tha bước vào. Tiểu Vân một tay ôm cây đàn tranh, một tay cầm xấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-gap-chan-menh-thien-tu/2337864/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.