Thành phủ Ung Châu,
Trong phòng, không khí ngưng đọng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nhai thức ăn nhồm nhoàm. Ngồi ở đầu chiếc bàn dài bày đầy thức ăn, Tiểu Cẩn vừa ăn vừa rung đùi, tay trái cầm một cái đùi vịt nướng sốt vang, tay phải cầm một quả táo, trong miệng đầy ứ ự thịt, các cơ xung quanh không ngừng hoạt động. Mạnh mẽ cắn một miếng đùi vịt lớn, quanh miệng nàng lem nhem nước sốt, nàng thuận tay đặt cái đùi vịt xuống, kéo một tấm vải nhìn có vẻ sạch sẽ qua lau miệng. Nhìn hành động này của nàng, những người ngồi xung quanh bàn đều mang vẻ mặt kinh dị.
Tiểu Tuyết cau mày, khuôn mặt nàng đen kịt. Cái mà Tiểu Cẩn vừa lau miệng đó, cái đó là vạt áo của Ngũ vương gia... Không tiếng động, Tiểu Tuyết dịch cái mông ra xa một chút, tránh trường hợp y phục của mình bị biến thành cái khăn lau miệng cho Tiểu Cẩn. Nàng lắc lắc đầu, vuốt trán hỏi:
“Sao ngươi ăn nhiều vậy Tiểu Cẩn? Dạ dày sẽ bị quá tải, rất không tốt cho sức khỏe!”
Tiểu Cẩn gần như đang ụp mặt vào cái tô trước mặt, nàng ngẩng lên, quanh miệng nhoe nhoét nước sốt, tay cầm cái đùi vịt lắc lắc làm dầu mỡ, nước sốt vang tung tóe ra xung quanh. Nàng chớp mắt, chu môi nói:
“No, no, no, no,... thật là những con người thiếu hiểu biết!”
Ngừng lại, đưa quả táo vào trong miệng cắn rộp một cái, nhai rột rột, nàng mới tiếp:
“Các cụ nhà ta đã có câu: Đánh phải chạy, đói phải ăn, khát phải uống!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-gap-chan-menh-thien-tu/2337830/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.