“Tứ ca, huynh đang làm gì ở đây vậy?” Hách Liên Vân Thiên vừa ngủ dậy, hắn duỗi mạnh cái eo mảnh khảnh, vừa liếc mắt liền thấy một bóng người áo tím đang đứng quay lưng về phía này ở cách đó không xa. Hắn tiến đến, vươn tay vỗ vai người kia, tà tà mở miệng:
“Đừng bảo vì Tứ ca đột nhiên đem lòng nhớ thương ấu đệ nên mới nửa đêm lặn lội mò đến đấy nhá!”
Cơ thể người kia đột nhiên căng cứng, sắc mặt Hách Liên Vân Thiên cũng thoáng tái mét lại, nuốt nước bọt hỏi:
“Đừng bảo với đệ là... tứ ca thầm mến đệ thật nha...”
Hách Liên Chấn Thiên quay người lại, vẻ mặt khó coi hừ lạnh một tiếng. Hách Liên Vân Thiên nhận thấy không ổn, hắn cười khan hai tiếng, lập tức muốn quay đầu rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước, trên vai đã truyền đến một trận lạnh lẽo. Ngũ vương gia trong lòng lộp bộp rơi xuống, thầm tự khinh bỉ bản thân không có tiền đồ. Nhưng biết làm sao được đây? Ba vị đại ca của hắn, một người lại so một người đáng sợ hơn, đều là kẻ không thể đụng vào. Không lẽ đêm nay chính là thời khắc cuối cùng của hắn? Chẳng lẽ từ nay về sau một thế hệ phong lưu công tử phải “mai danh ẩn tích rồi”.? Đừng mà, hắn vẫn còn chưa thú lão bà, còn chưa hưởng hết thú vui tao nhã trên đời, còn chưa có tôn tử nối dõi nha,....
Trong lúc Hách Liên Ngũ vương gia mồ hôi đổ đầy sau ót, sắc mặt khó coi cực điểm, thì vị đứng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-gap-chan-menh-thien-tu/2337824/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.