Chương trước
Chương sau
Trong Hạ phủ người qua lại thật bận rộn, hối hả. Nguyên nhân là vì Đại tiểu thư của họ bị thương. Trên người Tiểu Khuynh những vết rạch lớn nhỏ đều có, Tiểu Tuyết đuổi hết người trong phòng ra ngoài, sau đó bắt đầu giúp Tiểu Khuynh chữa thương. Trên vai Tiểu Khuynh có bốn vết cào thẳng tắp như bị mèo cào trúng, mười ngón tay nhiễm đầy máu thịt nát, tiểu nha hoàn bưng thau nước máu ra ngoài, nhìn đến những mảnh thịt nhỏ nát bét trong đó cũng không kìm được mà nôn thốc nôn tháo. Tiểu Tuyết đem thuốc rắc lên những vết thương trên người Tiểu Khuynh, sau đó dùng băng sạch quấn lại cẩn thận. Nhìn Tiểu Khuynh lúc này, toàn thân trên dưới đều bị băng trắng bao lại, có chút giống với xác ướp Ai Cập cổ đại. Trong suốt quá trình chữa thương đó, nàng vẫn nằm im, một cái máy mắt cũng không có.

Đúng ba ngày sau hôn mê, Tiểu Khuynh mới hồi tỉnh lại. Nàng mở mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới chống người ngồi dậy. Đau đớn trên thân truyền đến, Tiểu Khuynh “a” một tiếng lại ngã về trên giường. Nhìn toàn thân mình bị băng kín mít, chân mày Tiểu Khuynh liền cau lại. Di, như thế nào nàng lại bị thương nặng như vậy?

Cửa phòng kẹt một tiếng liền đẩy ra, Tiểu Tuyết đi vào trước tiên, nàng nhìn Tiểu Khuynh nằm trên giường trợn tròn mắt ngó mấy vết thương, phân phó nha hoàn đem nước sạch để trên bàn xong liền cho lui ra. Nàng ôm hộp thuốc đến cạnh Tiểu Khuynh, mở miệng hỏi:

“Tỉnh rồi sao? Ngươi thấy thế nào?”

Tiểu Khuynh nhìn nàng, thốt ra một từ:

“Đau!”

Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng cẩn thận đỡ Tiểu Khuynh ngồi dậy, sau đó bắt đầu bóc lớp băng trên người nàng, chuẩn bị thay thuốc. Nhìn những vết thương như bị cào trên người mình, Tiểu Khuynh xuýt xoa:

“Uy, sao trên người ta có nhiều vết thương như vậy? Đã có chuyện gì sao?”

Tiểu Tuyết đem thuốc bột rắc lên vết thương, vừa làm vừa nói:

“Đêm qua ngươi cùng Khúc Quỷ đánh nhau, trong lúc đó ngươi đã phát bệnh! Hôn mê ba ngày rồi, ngươi không nhớ ra chuyện đó cũng phải!”

Tiểu Khuynh nghe nàng giải thích liền trầm mặc gật đầu. Về chuyện bệnh của bản thân nàng cũng biết, chính là sau khi hôn mê tỉnh dậy, một số chuyện nàng sẽ không nhớ được, trong lúc phát bệnh mình đã làm những gì nàng cũng không biết. Tiểu Tuyết giống như nhớ ra cái gì, nàng vừa đóng nắp hộp thuốc vừa hỏi:

“Có phải chuyện trước kia ngươi vẫn giấu ta điều gì đúng không? Máu của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện ngươi phát bệnh cùng những lời của Khúc Quỷ chắc chắn có gì đó liên quan đến nhau!”

Tiểu Khuynh ôm ly trà nóng ngồi trên giường, nàng hơi liếc nhìn Tiểu Tuyết một cái, sau đó liền cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói:

“Blood Devils, đó là loại thuốc mà bọn người đó đã tiêm vào máu ta trước đây!”

Tiểu Tuyết khiêu mi:

“Blood Devils (Huyết Quỷ)?”

Tiểu Khuynh nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên mặt nước trà xanh biếc:

“Nghe nói là một loại thuốc do nhà khoa học của tổ chức mới chế ra. Lúc đó ta mới gia nhập tổ chức, chỉ là một đứa bé chưa hiểu chuyện, nên bị bọn chúng bắt đi làm vật thí nghiệm. Lần đó ta không chết, vẫn tiếp tục lớn lên như một đứa trẻ bình thường! Về sau lại nghe nói, thứ thuốc đó còn chưa hoàn toàn được chế tạo thành công, trong đó còn rất nhiều thiếu sót...”

“Được rồi!” Tiểu Tuyết không đành lòng nghe tiếp nữa, sau lần này nàng thề là sẽ không để Tiểu Khuynh làm người thử thuốc của mình nữa.

“Không sao đâu!” Tiểu Khuynh cười mỉm “ Bạch Vệ đâu phải chỉ bắt ta thử thuốc một lần? Ngươi cũng nghe Khúc Quỷ nói rồi đấy, hắn nói trong máu của ta có hơn hai trăm loại độc dược, chính xác là 237 loại thuốc độc, thậm chí có loại là kịch độc bị Hiệp hội thế giới cấm sản xuất. Ta không biết Bạch Vệ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có vẻ như hắn đang cố gắng tạo ra một loại thuốc gì đó! Thôi quên đi, ta cũng không muốn nhớ lại quãng thời gian ở cái tổ chức đó nữa...”

Tiểu Tuyết cười méo mó:

“Vậy nên cơ thể ngươi bây giờ mới “bách độc bất xâm”? Là vì trong người đã chứa quá nhiều loại độc khác nhau sao?”

Tiểu Khuynh cười, hài hước nói:

“Ta thấy như bây giờ cũng tốt lắm, mặc dù mỗi khi nhìn thấy máu của mình thì sẽ địch ta bất phân, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không sơ suất đâu!”

Tiểu Tuyết trầm mặc gật đầu, trong lòng lại âm thầm ra một quyết định. Lúc này, lại thấy Tiểu Khuynh vén chăn, chuẩn bị bước xuống giường, Tiểu Tuyết vội ngăn lại, hỏi:

“Ngươi định đi đâu?”

Tiểu Khuynh nhìn nàng đáp:

“Ta muốn đi gặp nghĩa phụ, chuyện ở núi Vân Đồ không sớm giải quyết , rất có thể sẽ phát sinh nguy hiểm! Khúc Quỷ đã biết bọn chúng bị phát hiện, ngươi nghĩ chúng sẽ đợi ở đó chờ chết!”

Tiểu Tuyết ngăn nàng lại, nói:

“Không cần, ta đã nói chuyện cặn kẽ với nghĩa phụ rồi, ngươi không phải lo lắng! Bây giờ nghĩa phụ đang ở chính sảnh bàn chính sự, ngươi tạm thời không nên ra ngoài đó!”

Tiểu Khuynh nheo mắt hỏi:

“Là ai?”

Tiểu Tuyết nhìn vào mắt nàng, thở dài đáp:

“Là Tam vương gia.... Hách Liên Phách Thiên!”

Thân mình Tiểu Khuynh thoáng cứng đờ, lúc sau nàng chậm chạp gật gật đầu, nói nhỏ:

“Ngươi cũng nói chuyện với Tiểu Cẩn, Tiểu Vân, kêu các nàng ấy tạm thời đừng lộ diện! Ta không hy vọng chúng ta bị phát hiện vào lúc này!”

Tiểu Tuyết gật đầu:

“Ừm, ta sẽ nhắc hai nàng ấy! Bây giờ ngươi hãy đi nghỉ trước đi, quan trọng là phải dưỡng thương cho tốt! Sự việc lần này đã nghiêm trọng ngoài dự đoán, ngươi tuyệt đối không thể bị thương được!”

Tiểu Khuynh ngoan ngoãn gật đầu, đặt người nằm xuống giường, dùng chăn cuốn lại rồi lăn sang một bên. Tiểu Tuyết khẽ thở dài nhìn nàng, sau khi chỉnh lại chăn gối cho Tiểu Khuynh, nàng mới rời khỏi phòng. Tiếng cánh cửa khép lại vừa vang lên, hai mắt Tiểu Khuynh liền mở ra. Nàng từ dưới gối đầu rút ra cây sáo hắc ngọc, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve. Trong đầu lại bất giác nhớ tới lời mà Đông Mai nói ngày đó. Tam vương gia cùng Nhị vương gia chuẩn bị đón dâu. nhân kia đã chuẩn bị thú thê tử vào cửa rồi, tại sao lại còn dẫn quân tới nơi này chứ? Không phải hắn nên ở lại kinh thành, chuẩn bị hôn lễ hay sao? Không biết nữ tử kia là ai, phải chăng là Hiên Viên Tình Nhi? Hay là một người nào khác? Phiền muộn che kín đôi mắt, Tiểu Khuynh khẽ cụp mi, đem khuôn mặt hoàn toàn áp vào gối. Lặng thing, một giọt nước nóng hổi lặng lẽ lăn xuống...

Rốt cuộc thì, hắn vẫn không chờ đợi nàng...

Tại chính sảnh...

Trên chủ vị, Hạ Viêm Châu nghiêm chỉnh ngồi, ánh mắt lại kín đáo đánh giá nam tử đang ngồi bên tay trái mình. Tam vương gia từ nhỏ đã nổi danh khắp đại lục, là Chiến thần vương gia mà người dân Hách Liên vô cùng sùng bái. Không nhịn được khẽ thở dài, Hạ nhị lão gia trong lòng cảm thán. Aiz, đúng là tuổi trẻ tài cao mà!

Hách Liên Phách Thiên đặt lại cái chén xuống bàn, cất giọng trầm trầm:

“Hạ đại nhân ắt cũng biết lý do mà bổn vương đến đây! Hoàng thượng đã hạ lệnh cho bổn vương dẫn dắt ba trăm binh sĩ, phụng mệnh diệt trừ nạn sơn tặc ở nơi này! Vì bình yên của bá tánh, hy vọng Hạ đại nhân có thể phối hợp với bổn vương, dẹp trừ loạn tặc hoành hành!”

Hạ Viêm Châu nghe vậy vội vàng nói:

“Vương gia sao lại nói vậy! Giúp đỡ Vương gia, cống hiến vì Hoàng thượng vốn là bổn phận của hạ quan! Xin vương gia yên tâm, hạ quan nếu biết được điều gì lập tức sẽ bẩm báo!”

Sau khi Hách Liên Phách Thiên rời đi, đám Tiểu Khuynh lập tức đến tìm Hạ Viêm Châu. Ngồi trong thư phòng của Hạ lão gia, mấy người Tiểu Khuynh trầm mặc nhìn nhau. Tiểu Khuynh mở lời trước:

“Nghĩa phụ, người hãy viết một bức thư nói rõ cho Tam vương gia biết rõ tình hình ở ngọn Vân Đồ, ngài ấy mới từ kinh thành đến, con nghĩ tin tức của ngài ấy không giống như thực tế chúng ta biết được! Mà chuyện lần này thì không thể chậm trễ được!”

Hạ Viêm Châu gật đầu, nhanh chóng lấy giấy bút ra soạn một bức thư, sau đó sai thủ hạ bên người cấp tốc gửi cho Tam vương gia. Khi bức thư đến tay Hách Liên Phách Thiên, hắn cũng đang nghe thuộc hạ bẩm báo. Tin tức từ Lăng Nguyệt các truyền tới, dưới chân núi Vân Đồ có một mỏ vàng đang bị bọn thổ phỉ khai thác, những đoàn thương nhân đi qua đều bị chúng cướp người đến để nô dịch. Nghe xong tin báo, sắc mặt Hách Liên Phách Thiên tối sầm, hắn cười lạnh:

“Hàn Mặc Thần quả nhiên không từ thủ đoạn, cấu kết với cả sơn tặc để trộm cướp tài nguyên của Hách Liên ta sao?”

Sau khi đọc bức thư do Hạ Viêm Châu gửi đến, trong lòng hắn thoáng qua một tia kinh ngạc. Không nghĩ tới Hạ Viêm Châu lại có năng lực như vậy, chuyện này điều tra cặn kẽ đến từng chi tiết, thậm chí có những sự việc mà Lăng Nguyệt các không thể điều tra rõ ràng thì ở đây lại giải thích vô cùng tường tận. Xem ra Hạ Viêm Châu xác thực là một vị quan có lòng vì dân vì nước. Hắn cũng nên xem xét việc sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ viết tấu sớ trình lên Hoàng thượng để thăng chức cho Hạ Viêm Châu. Chức Hình bộ thượng thư còn trống kia, có lẽ để hắn ngồi sẽ tốt hơn! Nhưng trước mắt, hắn phải đem chuyện sơn tặc một lần quét sạch sẽ mới được! Phất tay, thanh âm lạnh lẽo truyền ra:

“Hạ lệnh đến tất cả tướng sĩ, chuẩn bị sẵn sàng chờ lệnh bổn vương! Hai ngày sau, tập kích sơn trại!”

Buổi tối hai ngày sau, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết rời phủ sớm hơn đại quân, hai người chạy thẳng đến sơn trại, sau đó ở một bên ẩn nấp chờ đợi. Qua một canh giờ, từ dưới chân núi có những đốm lửa lập lòe sáng, ba trăm binh sĩ chia làm ba cánh quân từ ba hướng bao vậy sơn trại. Một tiếng tù và thổi vang, ba quân nhất tề xông lên, quang cảnh xung quanh đại loạn. Trong ánh lửa cùng hỗn loạn, có hai bóng người như hắc miêu khéo léo luồn lách, vượt qua trận chiến chạy thẳng một đường đến lều của trại chủ. Khi Tiểu Khuynh vừa đạp cửa lều xông vào, từ bên trong có một nam nhân tay cầm đao vẻ mặt dữ tợn chuẩn bị xông ra. Hai bên sững sờ mất mấy giây, Tiểu Khuynh hồi thần lại, nàng giơ chân nhanh nhẹn đá một phát vào ngực của nam nhân kia. Bị tấn công bất ngờ, trại chủ chỉ kịp giơ đại đao trong tay lên đỡ, nhưng cũng vì công kích của nàng mà bị đánh lui lại. Không để hắn kịp hồi phục, Tiểu Tuyết đã dùng tốc độ sét đánh lao lên, trong lúc nàng công kích nam nhân từ đằng trước thì Tiểu Khuynh cũng tấn công hắn từ phía sau. Tiểu Tuyết đá bay thanh đao trên tay hắn ra xa, lại bồi thêm một cước vào ngực hắn, Tiểu Khuynh cũng không chậm hơn, nàng đánh mạnh vào hai huyệt trên vai hắn, lại đá mạnh vào hai chân khiến trại chủ kia gục xuống, không thể cử động gì nữa. Trong lúc Tiểu Tuyết kiếm dây trói gô nam nhân kia lại, Tiểu Khuynh lại từ từ đi đến chỗ giường ngủ. Bàn tay nàng đặt trên miếng ngọc bội muốn kích hoạt cơ quan, nhưng khóe mắt vô tình liếc đến nơi góc lều, đồng tử trong mắt nàng như co rút lại. Chỉ thấy, nữ nhân Bắc Hãn hôm nào còn cầu xin các nàng cứu thoát, bây giờ lại chết không toàn thây, ngay cả đầu cũng bị chặt đứt ném ở một góc, thân mình không lành lặn bị vất ở xó lều như một con búp bê hỏng, máu thấm ra nhiễm đỏ cả nền đất. Khuôn mặt nàng tối sầm, khí lạnh bao phủ toàn thân, nắm tay nàng dần siết chặt, siết lại đến khi các khớp xương đều trắng bệch, miếng ngọc bội bị nàng siết lộ ra vết năm ngón tay bóp lại. Tiểu Khuynh không quay đầu, đôi tròng mắt lướt qua tia âm ngao, thanh âm lộ ra một cỗ xơ xác tiêu điều lạnh băng:

“Tiểu Tuyết, ngươi hãy đem nam nhân đó tra tấn đến chết cho ta! Trước tiên chặt đứt mười ngón tay của hắn, rồi đến mười ngón chân, rồi chặt hai tay của hắn, sau đó chặt hai chân, rồi khoét mù hai mắt, cắt mũi, cắt lưỡi, chặt đứt hai tai hắn! Tóm lại, phải khiến cho hắn chết càng thảm càng tốt!”

Nàng xoay miếng ngọc bội đã bị bóp biến dạng, cửa hầm trên nền đất liền lộ ra. Không quay đầu nhìn lại một cái, Tiểu Khuynh liền nhảy xuống, nàng nhanh chóng chạy tới hang động trong núi kia. Vốn muốn dùng băng để che lại mắt, nhưng khi đến nơi, Tiểu Khuynh nhận ra là nàng không cần phải làm như vậy nữa. Trong hang động trống rỗng! Lò luyện đan, vại nước thuốc, lồng sắt có gắn chông, cả những chiếc lồng đính đầy bùa chú cùng các trinh nữ bị nhốt trong đó cũng không thấy đâu. Tiểu Khuynh phá hủy tất cả những cánh cửa gỗ trong hang, nhưng không thấy bóng dáng người nào cả, trên nền hang vương vãi từng vũng máu tươi bốc mùi tanh lợm, vách hang động cũng có những vết máu dây, từng đoạn dây xích dài treo trên trần đen sì vì những vệt máu đen khô cứng két lại. Các nàng đã đến chậm, Khúc Quỷ đã mang đi tất cả những thứ ở nơi này, hắn biến mất và để thảm cảnh tanh tưởi này ở lại. Cuối cùng, Tiểu Khuynh tìm thấy ở một góc hang, xác những thiếu nữ chết thảm với những vết cắt trên người, máu trong người hoàn toàn khô kiệt như thể họ đã trải qua một lễ rửa tội của Dracula, những đôi mắt trắng dã trợn to, oán hận cùng đau đớn hằn lên khuôn mặt chi chít vết đâm. Yên lặng nhìn những cái xác xám xịt bị vất chung một chỗ, Tiểu Khuynh quay người, nhảy trở lại mật đạo cao cao phía trên, nắm tay lặng lẽ siết lại. Từ đằng trước có tiếng bước chân truyền tới, Tiểu Tuyết vội vàng chạy tới, nàng không nói không rằng liền bắt lấy tay của Tiểu Khuynh, cẩn thận xem xét mạch đập của nàng. Phát hiện mạch của nàng ấy hoàn toàn bình thường, Tiểu Tuyết im lặng thở phào, lo lắng vơi bớt phần nào. Nàng không để ý đến, bàn tay còn lại của Tiểu Khuynh được che bởi áo dài đen đang siết chặt lại, từng giọt máu tươi từ từ nhỏ xuống. Hai người Tiểu Khuynh chạy vào thông đạo, lần này Tiểu Tuyết dẫn đường, nàng không quá tin tưởng vào cái bệnh mù đường của Tiểu Khuynh cho lắm.

Đến trước bức tường đã có ba cái lỗ hổng nhỏ xíu, Tiểu Khuynh vươn tay liền đánh vỡ cả bức tường, ánh sáng vàng nhất thời lan tỏa khắp thông đạo. Tiểu Khuynh nheo nheo mắt nhìn quét một lượt hang động ngập ánh vàng phía dưới, và cả sắc mặt vô cùng đặc sắc của đám người đứng trong hang nữa. Đám binh lính tay cầm roi da, hung hăng hướng các nàng quát lên:

“Các ngươi là người phương nào? Lại dám cả gan xông vào nơi này?”

Tiểu Khuynh thả mình nhảy xuống bên dưới, Tiểu Tuyết đi sau nàng cười lạnh nói:

“Các ngươi còn chưa có tư cách để biết danh tính của bọn ta đâu! Chỉ có điều, ta có thể khẳng định rằng tối hôm nay, không một người nào trong số các người còn toàn mạng mà ra khỏi nơi này đâu!”

Đám lính bị ánh mắt lạnh lẽo của hai người dọa cho sợ run, một tên mặc dù sợ muốn chết vẫn cứng mỏ cãi cố:

“Ngươi... ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy! Đừng mơ tưởng có thể hù dọa bọn ta!”

Tiểu Tuyết thản nhiên mỉm cười:

“Ồ, ngươi hoàn toàn có thể đem thân ra nghiệm chứng!”

Tiểu Khuynh quét mắt nhìn đám người đang co cụm ở một góc hang, thanh âm lạnh lùng nói:

“Không cần phí lời với bọn chúng! Tiểu Tuyết, lên!”

Nàng nói xong, thân mình đã nhanh chóng lao về phía trước. Lần này Tiểu Khuynh không động đến đao kiếm, nàng chỉ dùng một tay, lần lượt kết liễu từng người. Động tác của nàng vội vàng, ra chiêu vừa nhanh vừa ngoan tuyệt. Tiểu Tuyết thấy nàng động thủ hoàn toàn không cần đến nàng ra trợ giúp, nàng xoay người đi về phía đám người đang dúm dó ở một bên vì sợ. Nhìn thấy nàng từ từ đi đến, lại nhìn đến một bên Tiểu Khuynh đang không ngừng chém giết, đám người kia sợ tới mức run rẩy van xin:

“Đừng, đừng, làm ơn đừng giết ta! Tha mạng! Xin tha mạng!”

Tiểu Tuyết không để ý đến họ, nàng quét mắt một lượt, đến lúc tìm được người cần tìm, nam nhân tên Tử đang giương mắt đề phòng nhìn nàng, Tiểu Tuyết liền đi tới, nàng một tay xốc tay hắn đứng dậy, thanh âm lạnh lùng nói:

“Đi theo ta!”

Nam nhân tên Tử mím môi, vẫn đứng dậy bị nàng kéo đi. Bất ngờ, hắn trầm giọng hỏi:

“Các ngươi là ai?”

Tiểu Tuyết tiếp tục kéo hắn, bình thản đáp:

“Có người nhờ bọn ta cứu ngươi! Lúc này sơn trại trên núi đang bị quan binh tấn công, sớm hay muộn gì thì bọn họ cũng đến nơi này cứu các ngươi, bọn ta dù sao... không thể thất tín với nàng kia được!”

Tử không nhịn được hỏi:

“Nàng, nàng có tốt không?”

Tiểu Tuyết thở dài, trầm mặc hồi lâu mới đáp:

“Nàng... đã chết rồi!”

Thân mình người kia lập tức cứng nhắc, Tiểu Tuyết suy nghĩ một chút, hẳn quan hệ hai người này không hề bình thường, nên nghe tin người kia chết, hắn phản ứng như vậy cũng là đúng. Ôi, thật là đôi uyên ương số khổ!

Liếc mắt thấy Tiểu Khuynh đã xử lí xong đám người kia, đang đứng quay lưng lại phía nàng, Tiểu Tuyết liền xoay người hướng đám thương nhân kia nói:

“Các ngươi trước đừng lo lắng hoảng loạn, ráng đợi tại nơi này. Hiện nay Tam vương gia phụng mệnh triều đình đã dẫn binh tới nơi này dẹp loạn, việc của các ngươi cũng đã được báo lại với ngài, rất nhanh sẽ có người đến cứu các ngươi ra khỏi đây! Vậy nên trước các người đừng chạy loạn, ở trong này cố gắng chờ đợi!”

Nghe nàng nói xong, trong đám người đã phát ra những tiếng hô nho nhỏ, rồi một thanh âm cao chói lói cất lên:

“Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân cứu mạng!”

“Ách!” Tiểu Tuyết có chút khó xử rồi!

“Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân!” Phía sau đám người vẫn không ngừng dập đầu tạ ơn, Tiểu Khuynh bên này đã cấp tốc kéo Tiểu Tuyết chạy ra ngoài. Cửa động bị đá tảng bịt kín, Tiểu Khuynh giống như đám binh sĩ trước kia dùng tay gõ vào phía trên ba tiếng, cửa đá tức khắc mở ra. Ba người liền theo đó mà chạy ra ngoài.

Đợi đến lúc Hách Liên Phách Thiên chạy tới nơi này, đã chỉ còn thấy đám binh sĩ nằm chết trên mặt đất còn những người bị bắt đi nô dịch thì đang ngồi rúm lại một bên. Cửa hang vẫn đang mở, hắn nhìn toàn cảnh phía dưới, bất giác cau mày. Là kẻ nào đã đến nơi này trước? Vừa rồi khi hắn xông vào phòng của trại chủ, không nghĩ tới lại thấy một nam nhân bị chặt thành côn bổng nằm chết trên đất, hai mắt còn bị khoét, tai cũng bị chặt đi, thi thể vương vãi đầy đất, chết còn thảm hơn xác người nữ tử bị vất ở trong góc. Sau đó hắn nhìn thấy mật đạo trên đất, không chút do dự đi xuống xem, đi vào một thông đạo nhỏ hẹp, hắn lần theo mùi máu tươi rất nhạt mà đi đến được nơi này. Đám người ở bên dưới lúc này mới nhìn thấy hắn, họ vội vàng nhào đến, kêu lớn:

“Đại nhân, cứu mạng! Đại nhân, cứu mạng!”

Bất đắc dĩ, hắn đành phải lên tiếng trấn an:

“Các vị trước đừng hoảng hốt! Bổn vương phụng mệnh thánh thượng tới nơi này dẹp loạn, chắc chắn sẽ cứu các vị ra ngoài! Nhưng trước hết, vừa rồi có phải đã có người đến đây rồi không?”

Một người trong số kia liền đáp:

“Đúng vậy, vừa rồi đã có hai vị đại hiệp đến đây, bọn họ đã trừng trị tất cả những kẻ này, còn dặn chúng tôi kiên nhẫn chờ ở đây đợi người tới cứu!”

Hách Liên Phách Thiên lại hỏi:

“Mọi người có nhìn thấy khuôn mặt của họ không?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu. Hách Liên Phách Thiên không nhịn được trong lòng cảm thấy thất vọng.

“Tiểu Khuynh, ngươi có sao không? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt?” Tiểu Tuyết dẫn Tử chạy, vẫn không ngừng quan sát vẻ mặt không có gì là dễ chịu của người bên cạnh.

Chân mày Tiểu Khuynh cau chặt, nàng đưa tay chạm đến vùng hông ẩm ướt, ánh vào mắt là một màu đen sẫm của chất lỏng tanh lợm dính trên tay. Ánh đỏ thoáng qua đôi mắt của nàng, sắc thái quỷ dị tràn lan, Tiểu Khuynh cất giọng, thanh âm khàn đặc:

“Tiểu Tuyết... ngươi... đi về trước... ta sẽ đi sau vậy...”

Tiểu Tuyết nhìn ánh đỏ lướt qua đôi mắt nàng, nàng sợ hãi nói:

“Tiểu Khuynh, ngươi! Không được!”

Tiểu Khuynh cắn răng nói:

“Ta có thể chịu được! Nếu như ngươi và hắn còn tiếp tục ở lại đây, ta không cam đoan sẽ không làm gì hai người đâu! Mau đi đi!”

Tiểu Tuyết cắn chặt răng, trong đôi mắt óng ánh nước, nàng lắc đầu, nhưng Tiểu Khuynh đã gầm lên:

“Mau!”

Tiểu Tuyết không cam lòng quay đầu, nhanh chóng kéo Tử chạy đi, nước mắt nàng rơi như mưa. Tiểu Khuynh cả người lảo đảo đứng lại, những tia sáng màu đỏ liên tục lướt qua đôi mắt nàng, Tiểu Khuynh quay người, nàng cố gồng mình lên chạy về hướng ngược lại, hai nắm tay siết lại chảy ra máu tươi nhỏ dọc theo đường đi. Nàng chạy thẳng vào trong rừng, rạp người nằm trên nền cỏ ướt trong một bụi cây khuất, cả người co chặt lại. Hàm răng nghiến chặt lấy môi, mười ngón tay bấu chặt xuống nền đất ẩm ướt. Sắc đỏ cùng đen luân phiên nhau chiếm lấy hai mắt của nàng, khóe môi Tiểu Khuynh rỉ ra máu tươi, chân mày nàng gắt gao nhíu chặt, vết thương bên hông dù đau đớn cũng không so được với nỗi thống khổ trong người nàng lúc này. Trong cơn đau đớn, màu đỏ tươi vây phủ lấy ý thức, Tiểu Khuynh vô thức rên rỉ:

“Máu, ta muốn nhìn thấy máu, thật nhiều máu, thật nhiều máu,...”

Sự sợ hãi thoáng qua, Tiểu Khuynh cố gắng thanh tỉnh lại. Mặc dù bây giờ chỉ có ý nghĩ muốn được giết chóc, nhưng nàng không thể làm điều đó ở đây và vào lúc này, bởi rất nguy hiểm.Vậy nên nàng cố gắng chịu đựng, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi,...

Từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân chậm chạp có tiết tấu đang hướng nàng đi tới. Bước chân đó dừng lại ngay trước mặt nàng. Tiểu Khuynh gắng gượng ngẩng đầu lên, đôi mắt liên tục chuyển từ đen sang đỏ rực, nhìn thật đáng sợ. Một vật lạnh toát đặt dưới cằm nàng, Tiểu Khuynh cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt mình, nàng ngước lên, nam nhân khuất mình sau tấm áo choàng, hai cánh môi khẽ nhếch lên cười cười, hắn nói:

“Nữ nhân, không phải ta đã nói sao? Ngươi tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tay ta! Nhưng yên tâm, ta sẽ không giết ngươi lúc này, vì đối với ta, ngươi vẫn có thể sử dụng! Nếu ta biến ngươi trở thành công cụ thu thập máu tươi của xử nữ thì sao nhỉ?”

Tiểu Khuynh muốn gạt cái móng vuốt của hắn ra, nhưng nàng không sao làm được. Cố gắng chống cự lại bản năng trong người đã khiến sức lực nàng bị rút cạn. Nam nhân kia vẫn cười, hắn nói:

“Đừng cố chống cự làm gì! Ta không hy vọng vật nhỏ xinh đẹp của mình sẽ bị thương đâu!”

Hắn bóp miệng nàng, đưa một viên thuốc muốn nhét vào trong miệng, nhưng Tiểu Khuynh cố sống cố chết cắn chặt răng. Lực đạo trên tay nam nhân mạnh hơn khiến nàng hơi hé miệng, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để hắn đạt được mục đích, thành công nhét được viên thuốc vào trong miệng nàng. Hắn vuốt cổ họng của nàng khiến viên thuốc trôi đi xuống, rồi thả tay ra. Tiểu Khuynh yếu ớt ngã vật xuống đất. Nàng nằm trên mặt đất, ánh mắt không có tiêu cự, trống rỗng như bị người đánh cắp mất linh hồn, ngay cả hơi thở cũng là những nhịp dài yếu ớt ngắt quãng, gần như không có. Nam nhân kia cất tiếng cười khùng khục, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng ma quái nói:

“Ngươi sẽ không chết, chừng nào ta không buông tha cho ngươi! Nhớ kĩ, trong người ngươi mang dòng máu của ác quỷ, dù ngươi có cố thế nào cũng sẽ không thể chống lại điều đó đâu! Ngoan ngoãn chấp nhận đi thôi!”

Hắn nói xong liền quay người bỏ đi. Tiểu Khuynh vẫn nằm đó, đôi mắt vô hồn mở to, hàng loạt hình ảnh trong đầu liên tục hiện lên.

“Nhan Tử Khuynh, ngươi là đứa con của ma quỷ, ngươi sẽ chết không được tử tế!”

“Nhóc con, ngươi chính là vật thí nghiệm đầu tiên của Blood Devils, ngươi nên thấy vinh hạnh đi, ha ha!

“Cả đời này đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi bàn tay của ta, ngươi vĩnh viễn là công cụ của ta suốt đời mà thôi!

“Dòng máu ma quỷ đang chảy trong người ngươi là ta ban cho, vậy nên đừng bao giờ dùng ánh mắt đó mà nhìn ta! Một công cụ luôn luôn phải nghe lời chủ nhân!”

“Hãy ngoan ngoãn mà chấp nhận số phận đi thôi, vì dù ngươi có làm gì thì ngươi cũng không thể chống lại nó được đâu!”

Tại sao? Tại sao? Những hình ảnh trước kia lướt qua tựa như một cuộn phim quay chậm, Tiểu Khuynh không ngừng hỏi tại sao. Nàng chỉ hy vọng, cuộc sống của mình sẽ do mình làm chủ, dù chỉ là một lần duy nhất cũng được, nhưng... tại sao điều đó lại xa vời đến vậy?

Không bao giờ!

Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận số phận, không bao giờ! Cho dù là hủy thiên diệt địa, nàng sẽ tìm mọi cách để xoay đổi vận mệnh theo ý mình!

Mười ngón tướm máu từ từ siết lại thật chặt, trong đôi mắt trống rỗng của Tiểu Khuynh, ánh đen thẫm cuối cùng biến mất, đôi đồng tử sáng rực lên ánh đỏ của máu tươi, vô cùng yêu dị, tựa như hai đóa bỉ ngạn nở rộ trong đêm đen....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.