Buổi sáng Tiểu Cẩn thức dậy, ánh nến trong phòng đã tắt, tia nắng chiếu vào qua lớp giấy dán cửa, nhảy nhót trên mặt bàn. Nhẹ nhàng cử động thân thể, Tiểu Cẩn thậm chí không nhớ mình đã lên giường ngủ lúc nào. Nàng chỉ nhớ cả đêm hôm qua bản thân đều ngồi bên cửa sổ, như thế nào thức dậy lại là ở trên giường? Lẽ nào là Hạ Liên đỡ nàng lên? Vừa định ngồi dậy gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt, Tiểu Cẩn bất chợt nghe được một thanh âm khe khẽ ở bên cạnh. Nàng hốt hoảng nhìn sang, không nghĩ tới lại nhìn thấy gương mặt Hách Liên Vân Thiên ghé vào trên gối ngủ say. Gương mặt hắn có vẻ mệt mỏi, quanh mắt cũng có chút thâm, là đêm qua lo lắng cho người trong lòng hắn cả đêm sao? Tiểu Cẩn hơi cười lạnh, có chút châm chọc nghĩ thầm. Đang muốn vòng qua hắn để xuống giường, lúc này mới chợt phát hiện ra, hai tay hắn gắt gao vòng qua eo nàng, ôm chặt lấy không buông, Tiểu Cẩn không tài nào thoát ra được. Vốn tâm tình đã không tốt, Tiểu Cẩn chẳng chút khách khí gạt hai cái tay đang ôm eo mình ra, sau đó xoay người bước xuống giường.
Lúc này, người trên giường cũng đã bị động mà tỉnh lại, hắn mệt mỏi chớp chớp mắt, sờ soạng bên giường, lại sửng sốt khi không thấy người kia đâu. Hai mắt Hách Liên Vân Thiên mở to, hắn hốt hoảng ngồi bật dậy. Nhìn khắp một lượt căn phòng, không tìm thấy thân ảnh người muốn tìm, trống ngực Hách Liên Vân Thiên đập thình thịch, có chút mất mát. Tiểu Cẩn ở sau bình phong thay đồ, lúc này vừa bước ra, liền nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên ủ rũ ngồi trên giường, chẳng hiểu sao, nhìn bóng lưng đó của hắn, nàng lại mơ hồ nhìn ra được chút cô đơn và đau thương nhàn nhạt? Lắc lắc đầu, có lẽ là nàng nhìn lầm thôi!
Nghe được bên cạnh có động tĩnh, Hách Liên Vân Thiên ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy nàng, hai mắt hắn lập tức sáng lên, vui mừng nhảy từ trên giường xuống, sung sướng hô:
“Tiểu Cẩn!”
Tiểu Cẩn không để ý tới hắn, cũng không đáp lại hắn, nàng xoay người định đi ra cửa, nhưng người nào đó tốc độ rất nhanh, vừa chạy tới liền hân hoan đem cả người nàng ôm vào ngực, sau đó thỏa mãn thở dài một hơi. Thật tốt, nàng không có bỏ hắn mà đi!
Tiểu Cẩn cũng chẳng có phản ứng gì trước vẻ hân hoan này của hắn, từ sau đêm qua, nàng đã quyết định đem tình cảm đối với hắn chôn chặt xuống tận đáy lòng. Cho dù nàng là Ngũ vương phi thì đã sao chứ? Chỉ cần một ngày trong lòng hắn còn tồn tại hình bóng của một nữ nhân khác, thì đã định trước hai người họ sau này không có tương lai rồi!
Trong lúc Hách Liên Vân Thiên còn hân hoan ôm tiểu nương tử của hắn trong ngực, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, sau đó là giọng của một nha hoàn vang lên:
“Vương gia, Vương phi đã thức dậy chưa ạ?”
Nghe được thanh âm nha hoàn vang lên, trong lòng Tiểu Cẩn khẽ động, không chút lưu luyến thoát khỏi vòng ôm của hắn, đứng lùi về sau hai bước. Trong lòng Hách Liên Vân Thiên có chút tiếc nuối, cảm giác ôm nàng trong tay thật sự rất tuyệt, khiến cho hắn không nỡ buông ra. Chết tiệt, từ hôm qua tới nay liên tục bị người phá hư chuyện tốt, tâm tình của Hách Liên Vân Thiên lại càng xám xịt. Sau khi để nha hoàn giúp hai người thay y phục rửa mặt, Hách Liên Vân Thiên dẫn Tiểu Cẩn vào cung làm lễ với Thái hậu. Mặc dù trong lúc thay đồ, Hách Liên Vân Thiên rất muốn nói Tiểu Cẩn làm giúp hắn, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản đứng một bên của nàng, hắn lại đành thôi.
Xe ngựa vừa đến cửa cung, Hách Liên Vân Thiên xuống xe trước, sau đó không để Hạ Liên tiến lên, hắn đã nhanh hơn một bước ôm eo Tiểu Cẩn, bế nàng xuống. Tiểu Cẩn cũng không nói gì, dù sao đây là trước cửa cung, nhiều người nhìn vào, nàng cũng không thể cự tuyệt hắn được. Tiếp đó, Hách Liên Vân Thiên nắm tay Tiểu Cẩn cùng đến cung Thiên Quang kính trà Thái hậu. Hai người cùng quỳ xuống hành lễ, sau đó một cung nữ bưng trà tới, Tiểu Cẩn cẩn thận đón lấy, sau đó đi tới trước mặt Thái hậu, quy củ kính trà cho bà. Hôm nay Tiểu Cẩn mặc một bộ y phục màu hồng phấn, mái tóc búi gọn gàng cài một cây trâm phượng có tơ vàng rủ xuống, gương mặt xinh xắn tinh xảo, nhu thuận dịu dàng lại không mất đi nét trẻ con, khiến cho Thái hậu càng nhìn càng yêu thích không thôi. Sau khi uống trà con dâu kính xong, bà cầm một hầu bao đỏ tươi đặt vào tay nàng, lại ngẫm nghĩ, Thái hậu liền kêu Thanh Hồng đi bưng một cái hộp gỗ xinh xắn tới. Hộp gỗ mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc lục bảo rất đẹp. Bà đeo chiếc vòng vào cổ tay nhỏ nhắn của Tiểu Cẩn, màu xanh ngọc dịu mắt lại càng làm tôn lên làn da trắng của nàng, Thái hậu mỉm cười hòa ái nói:
“Cái vòng này là năm xưa tiên đế ban cho ai gia, hôm nay ai gia tặng nó lại cho con! Nhưng mà hai đứa cũng phải nhanh lên, sớm sinh cho ai gia một đàn tôn tử tôn nữ, điện Thiên Quang này của ai gia cũng quá vắng vẻ rồi!”
Mặc dù Tiểu Cẩn đã không muốn có chút tình cảm nào với Hách Liên Vân Thiên, nhưng nàng nghe xong lời này cũng không nhịn được có chút ngượng ngùng, hai gò má cũng đỏ ửng lên, lại càng thêm động lòng người. Hai người lại cùng tán gẫu với Thái hậu một hồi, sau đó cùng đến Ngự thư phòng diện kiến Hoàng thượng. Nhìn vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo của Ngũ đệ mình, lại nhìn gương mặt bình thản không đổi của Tiểu Cẩn, trong lòng Hoàng đế không nhịn được cảm thán. Sớm muộn gì cái Ngũ đệ này của hắn cũng chết vì tình! Quà mừng thì tất nhiên không thể thiếu, nhưng điều khiến Tiểu Cẩn kinh ngạc là, Hách Liên Minh Thiên vậy mà lại trực tiếp đem quốc cầm của Bách đảo đến tặng nàng. Về chuyện này, Hách Liên Minh Thiên cũng không cảm thấy có gì khúc mắc. Đám người Bách đảo sứ thần kia vẫn đang ở lại Hách Liên quốc, sau khi biết tin người được gả cho Ngũ vương gia là Tứ tiểu thư Hạ phủ, đã đến cầu Hách Liên Minh Thiên cho phép bọn họ đem quốc cầm kia tặng cho Tiểu Cẩn làm quà cưới. Bọn họ cho rằng quốc cầm kia, nếu cứ cất ở trong quốc khố sẽ làm mai một bảo vật hiếm có này, nên xin hắn đem cây đàn độc nhất này tặng cho người hữu duyên với nó. Kì thật Hách Liên Minh Thiên cũng có ý nghĩ như vậy, dù sao trong cung cũng chẳng có người nào có khả năng chơi được loại nhạc cụ này, vậy nên đối với yêu cầu của người Bách đảo, hắn cũng thực sảng khoái đáp ứng. Đám sứ thần Bách đảo cũng hứa hẹn, sau khi bọn họ trở về sẽ nhanh chóng chế tạo một loại nhạc khí khác để đưa sang thay thế cho quốc cầm kia. Thế nên, ngay buổi chiều hôm ấy sau khi về phủ, Tiểu Cẩn đã nhìn thấy cây đàn dương cầm kia nằm chễm chệ trong phòng ngủ của mình. Cũng nhờ vậy, tâm tình của Tiểu Cẩn sau hôm đó mới tốt lên một chút..
Ngày thứ ba là ngày lại mặt, Tiểu Cẩn cùng Hách Liên Vân Thiên ngồi xe ngựa về phủ Thượng thư. Dọc theo đường đi, Tiểu Cẩn không phải nhắm mắt dưỡng thần thì chính là vén rèm che lên ngắm cảnh đường phố, hoàn toàn không để ý tới sinh vật sống đang ngồi đối diện mình. Hách Liên Vân Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn cho là nàng vẫn đang giận dỗi hắn vì đêm tân hôn đã bỏ nàng lại một mình một phòng, nhưng trời mới biết lúc đó hắn không cam lòng đến mức nào. Hắn biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng chỉ cần nhớ lại những chuyện hắn đã làm với Hướng Ân Nhu, hắn lại không thể đè xuống phần áy náy trong lòng này. Cho nên, mấy ngày qua, hắn cẩn thận, hắn tỉ mỉ chú ý, chỉ hy vọng có thể dùng tình cảm của mình để chứng minh cho Tiểu Cẩn thấy, người trong lòng hắn là nàng. Nhưng hai ngày qua, Tiểu Cẩn đối xử với hắn vẫn rất lạnh nhạt, trọng điểm là nàng còn không cho hắn lên giường nữa! Phần nghẹn khuất này Hách Liên Vân Thiên chỉ có thể đè nén ở trong lòng, không thể phát tiết ra, quả thực ép hắn đến muốn phát điên!
Xe ngựa vừa đến trước đại môn phủ Thượng thư, Tiểu Cẩn đã thấy Hạ lão gia cùng mấy người Tiểu Khuynh đứng ở cửa chờ sẵn. Trong mắt nàng ánh lên ý cười, không quản đến ánh mắt của Hách Liên Vân Thiên, theo hắn cùng nhau xuống xe ngựa. Ba người Tiểu Khuynh cố nén xúc động muốn chạy đến ôm lấy Tiểu Cẩn, cúi người hành lễ với Hách Liên Vân Thiên. Hạ lão gia rất hài lòng với người tiểu tế (con rể) này, lôi kéo Hách Liên Vân Thiên cùng đến thư phòng. Hách Liên Vân Thiên hơi quay đầu nhìn Tiểu Cẩn, nhìn thấy nàng đứng cùng đám Tiểu Khuynh nói cười vui vẻ, trong lòng cũng hơi thả lỏng. Lúc này, Tiểu Cẩn lại bất chợt nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau, Hách Liên Vân Thiên khẽ cười, Tiểu Cẩn lại khẽ cúi đầu, cụp mi không nhìn đến nụ cười rực rỡ kia của hắn. Điều này khiến cho Hách Liên Vân Thiên có điểm mất mát, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì hơn, đành phải đi đến thư phòng nói chuyện với Hạ lão gia.
Ba người Tiểu Khuynh kích động lôi kéo Tiểu Cẩn về tiểu viện của mình, sau đó tiến hành đóng cửa hỏi cung. Đối mặt với sáu con mắt háo hức nhìn mình chằm chằm, Tiểu Cẩn chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nói:
“Cũng đâu có gì hay ho mà các ngươi lại kích động như vậy?”
Tiểu Tuyết ngồi xuống cái ghế trước mặt nàng, nháy nháy mắt hỏi:
“Sao rồi, tân hôn hai ngày đã có tiến triển gì chưa? Hắn có quấn lấy ngươi 24/24 không?”
“Ngay cả động phòng còn chưa thực hiện, ngươi nghĩ sẽ làm ra được cái gì?”
Nghe vậy, ba người còn lại đồng loạt trợn to mắt, Tiểu Khuynh chợt nghĩ đến ngày đó Tiểu Tuyết nói có nhìn thấy Hướng Ân Nhu, lẽ nào là nàng ta giở trò gì?
Tiểu Cẩn cũng không có làm ra biểu tình gì, nàng chỉ thong thả uống chén trà trong tay. Ngay từ đầu nàng đã biết Hách Liên Vân Thiên không có chút tình cảm gì với mình, người trong lòng hắn là Hướng Ân Nhu, nếu đã vậy thì nàng tội gì phải làm khổ mình. Sau này nếu nàng có gặp được nam tử yêu mình thật lòng, mà mình cũng thích hắn, cùng lắm thì đến lúc ấy nàng sẽ đề nghị cùng cách, vậy là xong!
Lại ngồi hàn huyên một lúc liền có nha hoàn tới thông tri các nàng đi dùng cơm, cả bốn người cùng nhau đi về phía tiền thính. Đến lúc ăn cơm, Tiểu Cẩn chỉ cúi đầu gắp món ăn, trong khi ba người Tiểu Khuynh lại nhìn Hách Liên Vân Thiên với ánh mắt không tốt lắm, khiến hắn ăn một bữa cơm này cũng không dễ dàng gì. Hạ lão gia sao không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây là chuyện của người trẻ tuổi, ông một lão già cũng không tiện xen vào.
Ngày hôm sau, sau khi đã tiễn Tiểu Cẩn lên xe, ba người Tiểu Khuynh lại quay trở lại tiểu viện. Cả bọn ngồi trong phòng Tiểu Khuynh nói chuyện. Tiểu Tuyết đứng tựa vào tường, nhìn Tiểu Khuynh nói:
“Đúng như chúng ta đoán, cái Hướng Ân Nhu kia cũng không đơn giản!”
Tiểu Khuynh cười lạnh:
“Nếu không phải trong lòng Hách Liên Vân Thiên vẫn có nàng ta, ngươi nghĩ nàng ta sẽ có lá gan làm như vậy hay sao?”
Nghe vậy, Tiểu Vân lo lắng hỏi:
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta nhìn ra được rõ ràng Hách Liên Vân Thiên cũng có tình cảm với Tiểu Cẩn, tại sao giữa chừng lại nhảy ra một Hướng Ân Nhu vậy?”
Tiểu Khuynh không nhìn nàng, hai mắt nàng lộ ra sự lạnh lẽo, trong giọng nói cũng là âm hàn khiến người nghe phải rét run:
“Nếu như Hướng Ân Nhu đã không có ý định sống an phận, cứ muốn tìm chết như vậy, ta cũng nên chiều theo ý nàng ta mới phải. Tiểu Tuyết, ngươi điều người trong các đến trong phủ Hách Liên Vân Thiên đi, thời thời khắc khắc phải bảo vệ Tiểu Cẩn. Còn nữa, cho người theo dõi gắt gao Hướng Ân Nhu, bất kì hành động gì của nàng ta cũng phải đề phòng. Tuyệt đối không được để nàng ta làm ra chuyện gì gây hại đến Tiểu Cẩn!”
Tiểu Tuyết gật đầu, nhanh chóng đi làm ngay. Lúc Tiểu Cẩn biết chuyện này, nàng cũng chỉ mỉm cười, trong lòng có chút cảm động. Cứ như vậy trôi qua vài ngày, từ trước khi Tiểu Cẩn vào cửa, Hách Liên Vân Thiên đã giải tán toàn bộ hậu viện của mình, thế nên ngoại trừ Hướng Ân Nhu ra, trong hậu viện cũng không có một ai, Tiểu Cẩn cũng miễn được khâu thỉnh an, dâng trà mỗi buổi sáng. Hướng Ân Nhu không phải nữ nhân của Hách Liên Vân Thiên, dĩ nhiên sẽ không có phận sự phải đến thỉnh an Vương phi rồi, nhưng việc sống không danh không phận như vậy cũng khiến nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi! Hơn nữa, từ sau đêm tân hôn của Hách Liên Vân Thiên, người trong Vương phủ đều đồng loạt tỏ ra xa cách với Hướng Ân Nhu. Một nữ nhân không có thân phận rõ ràng lại ở trong Vương phủ, đã vậy trong đêm Vương gia tân hôn lại giở trò phát bệnh, dùng mọi thủ đoạn để Vương gia phải tới xem nàng ta, không phải có ý đồ phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của Vương gia hay sao? Quản gia Ngũ vương phủ làm việc ở đây đã mấy chục năm, hành động này của Hướng Ân Nhu làm sao ông không nhìn ra, càng như vậy, sự chán ghét trong lòng ông đối với nữ nhân này lại càng tăng lên. Nhớ lại bốn năm trước, Hướng Ân Nhu vốn là nữ nhân mà Ngũ vương gia thực lòng yêu thương, chiều chuộng, còn định đưa nàng ta lên làm Vương phi, nhưng rốt cuộc, nàng ta lại bỏ đi ngay trước đó, thậm chí còn không một lời nhắn nhủ gì. Từ đó Ngũ vương gia đổi tính, bắt đầu trăng hoa khắp nơi, ngay từ đầu quản gia đã không ưa gì Hướng Ân Nhu, người nữ nhân này ngoài mặt thì tỏ vẻ hiền lương, sau lưng lại kiêu căng ngạo mạn, vì Vương gia thực thích nàng ta nên quản gia mới không nói gì. Nhưng bây giờ, nữ nhân này lại trở về, dựa vào một thân bệnh tật để Vương gia đồng tình nàng ta, để nàng ta vào ở trong phủ. Nhưng dù thế thì đã sao, bây giờ người Vương gia thực lòng thích là Tân vương phi, nàng ta có dùng hết mọi thủ đoạn thì cũng sẽ không kéo lại được lòng của Vương gia đâu! So với một Hướng Ân Nhu hai mặt, quản gia Vương phủ lại thích vị Vương phi mới vào cửa kia hơn, vẻ ngoài xinh đẹp không nói, cái chính là vị Vương phi này tính cách chân thật, lại không bao giờ tùy ý sai sử nô tài, đối xử với ai cũng như nhau, không thiên vị bất kì ai. Tiểu Cẩn không biết, nàng đã bất tri bất giác lấy được thiện cảm của mọi người trong phủ, những ngày gần đây nàng cũng không bước chân ra khỏi viện của mình, chỉ thỉnh thoảng kêu Hạ Liên kê một giường nhỏ ở ngoài sân, để nàng nằm hóng gió chút thôi.
Nhưng có một số chuyện, có một số người, cho dù bản thân ngươi đã cố gắng không đến tiếp xúc, thì cái gì phải đến rồi sẽ đến. Không phải ngươi trốn tránh thì người ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Tình huống của Tiểu Cẩn lúc này chính là như vậy. Nàng ở trong viện ngây ngốc nhiều ngày, rốt cuộc cũng có ý định đi dạo quanh Vương phủ này một chút. Nàng còn phải ở nơi này dài dài, nếu như không thông thạo đường đi lối lại, đến lúc bị lạc thì nhục lắm! Nhưng nàng vừa mới định đi qua hoa viên trong phủ một chút, lại không ngờ gặp được Hướng Ân Nhu cũng đang tản bộ trong này. Tiểu Cẩn không muốn đối mặt với nàng ta, nên nàng đi vọt lên trước, định bụng vòng sang hướng khác. Nhưng cứ cố tình có người không muốn để cho nàng được như ý nguyện, chỉ nghe thấy từ phía sau vang lên một thanh âm yếu nhược dịu dàng:
“Vương phi tỷ tỷ xin dừng bước!”
Tiểu Cẩn bất đắc dĩ phải quay lại đối mặt với nàng ta, Hướng Ân Nhu được nha hoàn đỡ bước từng bước nhỏ tiến về phía nàng, sau đó nhẹ nhàng nhún gối, bày ra một cái lễ tiêu chuẩn:
“Tham kiến Vương phi tỷ tỷ!”
Tiểu Cẩn không muốn nói chuyện nhiều với nàng ta, nàng cũng cảm giác được Hướng Ân Nhu không phải loại nữ tử đơn giản, hơn nữa, nàng cũng không có hy vọng bản thân và Hách Liên Vân Thiên phải xích mích vì nàng ta. Vậy nên, nàng chỉ cười nhạt, đáp:
“Hướng tiểu thư cũng đi dạo trong hoa viên sao?”
Sắc mặt Hướng Ân Nhu hơi tái, nàng ta mỉm cười, đưa khăn tay lên che miệng ho vài tiếng, thanh âm nhu hòa chọc người thương:
“Ngày hôm nay Nhu nhi thấy hoa ở nơi này nở rất đẹp, muốn hái một ít về trang trí phòng ngủ, thật không ngờ lại có thể gặp được Vương phi tỷ tỷ ở nơi này, quả thực là phúc của Nhu nhi rồi!”
Tỷ tỷ? Nhu nhi? Xưng hô thật thân thiết làm sao? Tiểu Cẩn hơi nhếch môi cười lạnh. Nàng còn không biết từ khi nào nàng và nàng ta lại thân thiết như vậy đấy. Cách đây không lâu còn một câu Hạ tiểu thư, hai câu Hạ tiểu thư, lúc này đã chuyển sang kêu tỷ tỷ rồi? Nàng ta nghĩ chỉ cần gọi một tiếng tỷ tỷ liền đại biểu nàng ta là người của Ngũ vương phủ này hay sao? Trên mặt Tiểu Cẩn vẫn chẳng thể hiện ra biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Hướng tiểu thư quá khách khí rồi! Với lại, Hướng tiểu thư hình như có gì nhầm lẫn rồi, bản Vương phi trên chỉ có ba tỷ tỷ, phía dưới lại cũng không có thêm muội muội nào, mong Hướng tiểu thư không nên nhận bừa họ hàng như vậy!”
Hướng Ân Nhu trong lòng thầm hận, lại thấy nàng lúc nào cũng chỉ là bộ dạng nhàn nhạt như vậy, nàng ta âm thầm cắn răng, mở miệng nói:
“Mấy hôm trước bệnh của Nhu nhi trở nặng, đã phiền toái Vương gia đến chăm sóc cả đêm, lại còn phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của Vương gia và Vương phi tỷ tỷ, trong lòng Nhu nhi rất áy náy, Nhu nhi ở tại đây xin tạ tội với Vương phi tỷ tỷ!”
Nàng ta nói xong liền làm như muốn quỳ xuống, nhưng vừa mới làm được một nửa, đã nghe thanh âm lạnh nhạt bình thản của Tiểu Cẩn truyền tới:
“Hướng tiểu thư không cần quá khách khí. Hướng tiểu thư là khách quý của Vương phủ, nếu như xảy ra sơ sót gì, chính là người làm Vương phi như ta đây tiếp đãi không chu đáo rồi! Còn nữa, thân thể Hướng tiểu thư nếu đã không tốt, ở nơi này nền đất lạnh lẽo quỳ sẽ không tốt, chi bằng để ta kêu người về lấy bồ đoàn, để Hướng tiểu thư quỳ tạ tội thì thế nào?”
Thân mình Hướng Ân Nhu hơi lảo đảo, nàng ta cắn răng, không ngờ tới Tiểu Cẩn sẽ nói vậy. Tiểu Cẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta, trong lòng thì châm chọc. Hừ, muốn thị uy với nàng sao? Nàng còn chưa có hứng tới quản hai người họ làm cái gì đấy! Liếc thấy tư thế nửa quỳ nửa đứng của Hướng Ân Nhu, Tiểu Cẩn nhếch môi, hơi châm chọc nói:
“Sao vậy? Hướng tiểu thư nếu không muốn quỳ thì cũng không cần phải bức ép bản thân, còn nếu tiểu thư muốn quỳ, vậy Hạ Liên, em đi lấy bồ đoàn lại đây, để Hướng tiểu thư quỳ cho thoải mái!”
Ngươi muốn quỳ tạ tội sao? Tốt thôi, Tiểu Cẩn nàng luôn tự nhận bản thân là người tốt, nếu nàng ta muốn, vậy nàng thành toàn cho nàng ta còn không có được sao?
Sắc mặt Hướng Ân Nhu có chút trắng bệch, nàng ta không ngờ tới Tiểu Cẩn lại không nể mặt như vậy. Nàng ta không sợ sau khi Vân Thiên biết chuyện này sẽ nói nàng ta lòng dạ hẹp hòi hay sao? Đợi một lát sau, Hạ Liên đem bồ đoàn xuống, đặt dưới đầu gối Hướng Ân Nhu, nàng ta cắn răng quỳ xuống trước mặt Tiểu Cẩn, hai tay trong ống tay áo đã sớm siết chặt lại. Mối nhục này, sẽ có ngày nàng ta hoàn trả gấp trăm lần!
Khi Hách Liên Vân Thiên đi tới, nhìn thấy chính là một màn như vậy. Tiểu Cẩn đứng ở một bên nghịch hoa, mà Hướng Ân Nhu lại quỳ gối ở trên bồ đoàn. Tình cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Vừa thấy Hách Liên Vân Thiên, hai mắt Hướng Ân Nhu lập tức ầng ậc nước, nàng ta đáng thương ngẩng lên nhìn hắn, giọng nói vô cùng ủy khuất:
“Vân Thiên...”
Hách Liên Vân Thiên không nhìn nàng ta, hắn bước thẳng tới trước mặt Tiểu Cẩn, cởi áo choàng trên người mình ra khoác lên người nàng, nhỏ giọng trách:
“Ngoài này gió như vậy, sao nàng không mặc thêm áo choàng? Nhỡ ra gió bị cảm thì sao?”
Quản gia đi theo hắn nhìn tình cảnh này thì trong lòng vui mừng. Xem ra, Vương gia là thật có tình cảm với Vương phi a! Lại nhìn đến vẻ mặt ủy khuất của Hướng Ân Nhu, trong lòng ông âm thầm khinh thường. Loại nữ nhân này mà cũng đòi xứng với Vương gia nhà ông, nằm mơ!
Tiểu Cẩn tùy ý để hắn khoác áo choàng lên người nàng, hơi ấm từ áo choàng cùng mùi hương thấm quyện quanh quẩn, khiến nàng hơi có chút run rẩy. Hách Liên Vân Thiên cầm bàn tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa, Tiểu Cẩn thấy nếu tiếp tục thì sẽ có người ngất đi mất, vì vậy nàng bèn cười, nhẹ nhàng nói:
“Hướng tiểu thư nói muốn tạ tội vì đêm tân hôn đã phá hỏng chúng ta động phòng hoa chúc, nên đã quỳ ở đây. Thiếp sợ nàng bị lạnh nên đã kêu người đem bồ đoàn đến đây. Nếu Vương gia đã về tới, vậy thì để nàng tạ tội với Vương gia rồi để nàng về thôi. Thân thể Hướng tiểu thư yếu nhược, quỳ lâu sợ sẽ không tốt!”
Hai mắt Hướng Ân Nhu tràn đầy bi thương cùng không thể tin, nước mắt dâng lên nhưng bị ép không cho chảy xuống, bộ dạng quật cường lại đáng thương này nếu là bất cứ nam tử nào nhìn thấy đều sẽ kìm lòng không được, nhưng cố tình Hách Liên Vân Thiên lại không như vậy. Hắn trong lòng mặc dù áy náy với Hướng Ân Nhu, nhưng hắn hiểu Tiểu Cẩn sẽ không vô duyên vô cớ gây sự. Đêm tân hôn đó hắn vì Hướng Ân Nhu mà bỏ rơi nàng, vậy nên bây giờ, hắn dung túng cho hành động của nàng thì có làm sao?
Vậy nên, Hướng Ân Nhu mang vẻ mặt bi thương tạ tội xong, xiêu xiêu vẹo vẹo được Luận Thu đỡ về phòng. Vừa về đến phòng, vẻ mặt yếu đuối của nàng ta đã hoàn toàn biến mất, Hướng Ân Nhu hung dữ hất đổ tất cả vật trên bàn xuống, nàng ta chống bàn thở hồng hộc, vẻ mặt vô cùng đáng sợ khiến sống lưng Luận Thu cũng phát lạnh. Hai mắt Hướng Ân Nhu tràn đầy oán hận, nàng ta cắn chặt răng, trong lòng nhớ kĩ mối hận này. Chờ đó Hạ Cẩn Cẩn, ngươi không còn đắc ý được lâu đâu!
Tại phủ Thượng thư, Tiểu Khuynh ngồi nghe thủ hạ báo cáo lại, nàng khẽ mỉm cười, có chút hả hê:
“Xem ra bên Tiểu Cẩn cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhưng Hướng Ân Nhu kia, vẫn cần giám sát nàng ta gắt gao mới được!”
Phất tay cho người thủ hạ lui ra ngoài, Tiểu Khuynh lại quay sang nói chuyện với Tiểu Vân:
“Sao rồi, ngươi định chừng nào thì đi?”
Tiểu Vân đan hai tay vào nhau, mỉm cười nói:
“Từ giờ đến lúc đó còn mười ngày nữa! Trong mười ngày này, ta muốn đi thăm thú toàn bộ Nhâm thành này một lần!”
Tiểu Khuynh cười, gật đầu:
“Ừ, ta và Tiểu Tuyết sẽ đi cùng với ngươi!”
Lúc này, trong cung, Mộ Dung Y Y đang ngồi trước bàn trang điểm, chiếc nón che đã được bỏ ra, lộ ra khuôn mặt đầy vết sẹo xấu xí. Đứng phía sau nàng ta là một hắc y nhân đứng cúi đầu. Nghe hắc y nhân bẩm báo xong, hai mắt Mộ Dung Y Y hơi mở lớn:
“Ngươi nói nàng ta chuẩn bị rời khỏi đây?”
Hắc y nhân cúi đầu:
“Đúng vậy! Mười ngày sau sẽ khởi hành!”
Mộ Dung Y Y nghe vậy, nàng ta bất chợt cười phá lên, có chút âm độc hiện trong nụ cười:
“Tốt lắm! Thật tốt lắm! Ta còn đang không biết làm sao để trừ khử nàng ta, xem ra lần này là ông trời cho ta cơ hội! Ngươi lập tức phái người theo dõi, mười ngày sau hành động! Nhất định, phải đem đầu của nàng ta về gặp ta!”
Hắc y nhân tuân lệnh lui ra ngoài, còn lại Mộ Dung Y Y ngồi trong phòng. Nàng ta cẩn thận sờ những vết sẹo chằng chịt trên mặt mình, trong mắt oán hận càng sâu, khóe môi chợt nở nụ cười âm hiểm khiến cho cả gương mặt càng thêm đáng sợ. Hạ Y Vân, ta không tin lần này ta không diệt trừ được ngươi! Tiện nhân như ngươi, tuyệt đối không thể cướp được Nhị vương gia từ tay Mộ Dung Y Y ta đâu! Trong điện tiếng cười điên cuồng quanh quẩn, chọc cho lòng người cũng phải lạnh run...
Hiên Viên Tình Nhi ngày đó phát bệnh ở trong phòng, may mắn được nha hoàn của nàng ta phát hiện kịp thời, cứu về một cái mạng, nhưng sức khỏe lại càng suy yếu. Đông Phương Linh cùng Nạp Lan Dung Tuyết đều đến thăm nàng ta, ngay cả Mộ Dung Y Y cũng đến một lần, nhưng cũng chỉ châm chọc vài câu rồi rời đi. Đối với tình trạng sức khỏe này của nàng ta, đám sứ thần Bách đảo cũng cảm thấy lo lắng, nên đã đến cáo từ với Hách Liên Minh Thiên, muốn sớm đưa nàng ta trở về chữa trị. Hiên Viên Tình Nhi không có cố chấp đòi ở lại nữa, sau lần này nàng ta đã thông suốt rất nhiều. Hách Liên Phách Thiên có thể vì Nhan Tử Khuynh mà chấp nhận hy sinh bản thân mình, đã triệt để khiến nàng ta hết hi vọng sẽ xoay chuyển được trái tim hắn. Hơn nữa, nàng ta cũng tự hiểu, đối với tình trạng bệnh tật này của mình, Thái hậu đời nào sẽ để cho Hách Liên Phách Thiên cưới một con ma bệnh. Vậy nên, lần này nàng ta từ bỏ, cùng Đông Phương Linh và Nạp Lan Dung Tuyết trở về Bách đảo. Chỉ riêng có Mộ Dung Y Y là kiên quyết ở lại. Đám người Bách đảo thấy vậy cũng không nói gì thêm, năm ngày sau liền lên đường trở về Bách đảo. Hách Liên Phách Thiên phụ trách việc tiễn các sứ thần, dọc đường đi, Hiên Viên Tình Nhi không có bắt chuyện với hắn, Hách Liên Phách Thiên cũng không quá chú ý. Ngay từ đầu hắn đã không có tình cảm với Hiên Viên Tình Nhi, đối với lần này nàng ta thông suốt, hắn cũng chỉ có thể nói hai tiếng cảm tạ.
Những ngày này, ba người Tiểu Khuynh đi dạo khắp nơi ở Nhâm thành, có lúc còn rủ cả Tiểu Cẩn đi theo, bốn người thậm chí còn giả nam trang tiến vào thanh lâu, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Tiểu Vân hưng trí bừng bừng, nàng quét sạch tất cả cảm xúc không vui ra khỏi đầu, cùng đám Tiểu Khuynh vui vẻ đi dạo phố. Tiểu Cẩn được đến thanh lâu chơi lần nữa, dĩ nhiên là vui không cần nói, mặc kệ có một cái Vô Ảnh đi kè kè bên cạnh, hai tay ôm hai cô kĩ nữ, bộ dạng giống hệt mấy cái hoa hoa công tử ăn chơi trác táng. Vô Ảnh thấy vậy cũng không dám trách cứ, chỉ có thể đứng ở một bên làm mặt than, chủ tử hắn đã dặn chỉ cần là việc Vương phi muốn làm, hắn tuyệt đối không thể ngăn cản, chỉ có thể đi sau mông Vương phi thu dọn tàn cục, nếu làm tốt thì hắn sẽ được thêm tiền thưởng cuối năm! Nghĩ đến mớ tiền thưởng kia cùng gương mặt mất hứng của Vô Tung, Vô Ảnh cắn chặt hàm răng. Vì sự nghiệp tương lai, hắn nhịn!
Buổi tối, mấy người Tiểu Khuynh ngồi trên nóc nhà ngắm sao, trong tay mỗi người đều cầm một bình rượu, vừa uống vừa tán gẫu. Tiểu Cẩn đã có chút ngà ngà say, nàng dựa vào vai Tiểu Vân, lẩm bẩm:
“Ta nói cho ngươi hay Tiểu Vân, lời của nam nhân là tuyệt đối không đáng tin! Cái gì mà sẽ không cô phụ ngươi, cái gì sẽ chăm sóc ngươi cả đời, tuyệt đối là giả hết! Vậy nên, người ngàn vạn lần, không thể quá tin tưởng lời của nam nhân được, nếu không, nhận lại đau khổ cũng chỉ có ngươi mà thôi!”
Tiểu Vân ngửa đầu nhìn trời, thở dài nói:
“Ta cũng biết vậy chứ, nhưng có đôi khi, tình cảm của chính bản thân mình cũng không thể nào kiểm soát được...”
Tiểu Vân cúi đầu xuống, nàng tựa cằm vào đầu gối, khẽ nói:
“Ngươi nói không muốn tin, nhưng trong lòng thật ra đã tin, ngươi nói không muốn gặp, thực ra trong lòng giờ giờ khắc khắc đều hy vọng có thể nhìn thấy, ngươi nói muốn từ bỏ, nhưng trong thâm tâm lại rất muốn giữ lấy...”
Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết ôm bầu rượu ngồi bên cạnh, chỉ lẳng lặng nghe mà không nói gì cả. Chuyện tình cảm của mỗi người, nên để mỗi người tự mình quyết định, có đôi khi, người ngoài xen vào quá nhiều cũng không tốt.
Chỉ có vấp ngã, mới có thể đứng dậy; chỉ có đau, mới có thể học được cách từ bỏ.
Tiểu Khuynh ngửa đầu nhìn trời, nàng thở ra một hơi, mỉm cười nói:
“Tiểu Tuyết, ngươi xem, đêm nay nhiều sao quá...”
Tiểu Tuyết nghiêng đầu mỉm cười, nhìn hai người đã tựa vào nhau ngủ mất ở bên cạnh, môi khẽ mỉm cười, nàng cũng ngẩng đầu lên, chớp mắt cười:
“Đúng vậy, rất nhiều...”
Bởi rất nhiều... nên sẽ không còn cô đơn...
Ít nhất thì- Tiểu Tuyết nghĩ thầm, môi lại khẽ cười- nàng nghĩ như vậy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]