Mộc Tâm thật muốn chăm chỉ nghĩ cách, nhưng mà lực bất tòng tâm. Suốt đêm gặp ác mộng lại sốt cao mê man khiến đầu cô như bị ngâm trong nước đá. Chẳng thể nghĩ được gì, kể cả động một ngón tay cũng không muốn động, chỉ có thể cuộn mình trong chăn mà nằm nghỉ.
Cô thấy thật thương anh yêu nhà mình, anh phải thức để chăm sóc cô cả đêm, không ngủ được mấy tiếng, sáng lại phải đi làm sớm. Nếu như công ty không gặp chuyện, chắc hẳn anh sẽ quăng hết việc cho Tiểu A xử lý mất.
Thấy cổ họng hơi khô, cô đưa tay với lấy ly nước trên tủ đầu giường, mắt vẫn không mở mà đưa lên miệng uống.
Không có cảm giác ấm nóng truyền đến, nước cạn rồi!
Cô dùng sức nâng người dậy, đi xuống giường, khó khăn vào phòng bếp rót một ly nước khác. Dựa trên thành bếp uống từng hớp nước nhỏ, Mộc Tâm nghĩ đến gì đó, bờ môi bất giác mỉm cười. Đúng là cô đã bị chiều đến sắp phế luôn rồi! Lúc trước bệnh nặng cũng có thể tự đi khám bệnh, xếp hàng lấy thuốc. Giờ chỉ mới sốt một đêm, đi rót cốc nước cũng mất sức như vậy.
Sự nuông chiều như một đóa hoa anh túc* nở rộ giữa thời tiết hanh khô nắng hạn. Khiến người ta ở trong nỗi cô đơn cùng cực tìm thấy sự nâng niu, bất giác... lúng sâu vào đó không thể dứt ra.
(*Cho những ai chưa biết thì “hoa anh túc” là nguyên liệu chế tạo thuốc phiện nặng đô hơn cả “mai thúy” á!)
Mộc Tâm cầm ly nước đi lại vào phòng, lúc đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514148/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.