Long Dịch, lão đại bang Hắc dịch đang đắm chìm trong rượu ngon gái đẹp. Mấy ông lớn đầu tư cũng thác loạn không kém cùng ông.
"Lão đại ơi, có chuyện lớn rồi!", đột nhiên một tên đàn em hớt hãi xông vào phòng bao, gấp gáp nói.
Hơi men làm đầu óc Long Dịch mụ mị, ông hậm hừ, đầy khó chịu: "Việc gì thì để khi khác nói! Không thấy tao đang tiếp khách sao?"
"Rừm! Rừm!", điện thoại rung lên, tên đàn em bắt máy, sau khi nghe xong, hắn sợ xanh mặt. Ngại người ngoài nên hắn ghé vào tai Long Dịch, nói nhỏ: "Không hay rồi! Ba căn cứ của chúng ta đã bị diệt sạch rồi!"
"CÁI GÌ!", Long Dịch nhe xong thì bật thốt lên, hắn đứng bật dậy, hơi tỉnh táo một chút, chợt nhớ đến có khách, hắn cười gượng, nói rằng có chút việc cần xử lý nên đi ra ngoài cùng tên đàn em.
Sau khi đi đến một phòng bao khác yên tĩnh hơn, hắn đùng đùng nói: "Chuyện gì? Kể rõ ràng đi!"
Tên đàn em sợ sệt nói lại sự tình: "Lão đại, không biết là ai đã dẫn người phá hủy hết ba phân đàn của chúng ta, bây giờ đã sắp phá đến cái thứ tư ở cảng Ranh Sam rồi ạ! Giờ... giờ phải làm sao đây lão đại!"
"Chết tiệt! Là ai àm vậy hả!", ông tức giận đạp lên bàn một cái thật mạnh, mấy chai rượu và đĩa hoa quả bị rơi xuống đất, văng tứ tung, "Mau tìm hiểu coi là ai làm đi! Còn cần tao phải dạy mày nữa hả? Mấy thằng ngu này!", ông quát lớn, rồi giơ tay lên định đánh lên đầu gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514133/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.