Trong ngôi nhà màu trắng ngà được bao quanh bởi những khóm hoa tường vi đỏ, bầu không khí rất hòa thuận và ấm áp. Mộc Tâm cùng mẹ Mộc dọn thức ăn ra bàn. Ba Mộc thấy con gái rượu về nhà ăn cơm thì chạy xuống hầm rượu nhỏ lấy vài chai rượu nho lên. Thằng em Kiến Vĩ thì nhàn hạ ngồi trên bàn ăn đợi cơm.
Mộc Tâm vừa đặt đĩa tôm hấp bia và đĩa sườn xào cay xuống là cái tay trắng trắng mềm mềm của cậu duỗi lại.
“Chát!”, cô đánh lên tay cậu một cái thật kêu, mở to mắt trừng cậu, nói: “Lớn chồng ngồng cái đầu rồi mà còn cái tánh ăn vụn nữa! Đi phụ mẹ bê nồi canh ra, nhanh lên!”
“Ò”, cậu không tình nguyện đứng dậy khỏi ghế, chề mỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị ấy dữ còn hơn lúc ở công ty nữa! Chắc mình phải chăm sóc chị ấy tới già rồi, vì sẽ không ai hốt chị ấy!”
“Nè! Chị mày nghe thấy đó nhé!”
“Kính coong!”, chuông cửa chợt vang lên.
Mẹ Mộc bê đĩa rau xào ra, đặt lên bàn: “Giờ này mà ai còn ghé nhà nhỉ?”
Mộc Tâm liếc nhìn thằng em trai, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định với đĩa sườn xào cay, cô kêu một tiếng làm cậu giật mình rụt tay lại: “Kiến Vĩ! Đi mở cửa kìa!”
“Dạ~”, cậu lon ton đi ra mở cửa.
“Xoạc!”, cậu mở cửa ra, nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt, cậu hơi bất người, nhưng rất nhanh liền mỉm cười hỏi: “Liễu Thu, sao cô lại đến đây vậy?”
Liễu Thu giơ túi quà lên trước mặt anh: “Tôi vừa đi công tác về, tiện đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514117/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.