Ngoài trời bây giờ tuyết đang không ngừng rơi nhưng bên trong căn phòng lúc này lại phủ đầy xuân tình nóng rực.
Sau khi bế cô từ phòng tắm đi lại chiếc giường đơn bạc, Lâm Đình Phong nhẹ nhàng ngồi xuống nệm, vẫn để cô câu chặt eo mà ngồi trên chân mình. Một tay anh vòng ra phía sau lưng giữ lấy gáy cô, đôi môi mỏng lạnh không ngừng ở trên đôi môi đỏ mọng của cô tàn sát qua lại. Chiếc lưỡi giảo hoạt của anh như chơi trò đuổi bắt với chiếc lưỡi đinh hương của cô mà không ngừng quắn quýt đến say mê. Hai bờ môi ma sát nhè nhẹ, tiếng "Chặc! Chặc!" phát ra theo từng nhịp cắn mút khiến người nghe cũng phải đỏ mặt tía tai.
Người nghe đó cụ thể chính là Mộc Tâm. Hai má cô lúc này ửng hồng như đóa hoa đào tươi mới, không rõ là do ngại ngùng hay là do lửa tình đang rạo rực. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn vừa dịu dàng vừa cường hãn từ anh. Chiếc lưỡi mềm mại lúc này đã bị anh mút đến tê dại nhưng lại truyền đến một cảm giác thoải mái đầy thân quen.
Từ trước đến giờ sao mình không biết... chỉ hôn thôi mà cũng có "cảm giác" đến vậy!
Bàn tay còn lại của anh vuốt ve đường cong ở eo của cô, dễ dàng rút chiếc nơ bướm màu đỏ rực. Không còn vật cố định, hai vạt áo đắp chéo trước ngực được mở rộng ra, hai vai áo trượt xuống để lộ làn da trắng mịn đến mê người. Đôi gò bồng mềm mại vẫn còn e ấp dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514113/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.