Chiếc Maybach quen thuộc lăn bánh trên con đường quen thuộc, Mộc Tâm thẫng thờ nhìn ra cửa sổ. Lớp tuyết mỏng tan phủ lên lề đường được làm bằng gạch đỏ, nhìn cứ như chiếc bánh bông lan quếch một lớp kem trắng mịn.
Các cửa hàng bắt đầu trang trí cây thông nô-en trước cửa, lúc này cô mới sực nhớ đến sinh nhật ai kia. Chu choa mạ ơi! Mình quên mất! Là do mình bận nên mới quên thôi nhỉ? Đó là điều bình thường phải không?
[Lâm tổng *hát*: Người ta đâu có yêu mình, có thương gì mình! Người ta đâu có yêu mình, thương gì mình đâu!]
...
Sau khi tắm xong, Mộc Tâm ngồi trên giường ôm gối, dựa lên đầu giường nghịch điện thoại. Lâm Đình Phong đi vào phòng tắm.
Mộc Tâm dựng hai lỗ tai lên, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra. Cô ấn ấn tìm số điện thoại rồi gọi đi, máy vừa kết nối, cô liền nhỏ giọng nói: "Alo, Lạc Tư."
Lạc Tư đang ở nhà chơi điện tử trên chiếc máy Console game* của mình. Anh vội bật loa ngoài, tay vẫn không ngừng thao tác nhanh nhẹn: "Tiểu Tâm Tâm, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, em không 'ăn thịt hổ' mà còn gọi cho anh có chuyện gì vậy?"
(*Máy chơi game cầm tay)
Mộc Tâm nghe tiếng 'binh binh bang bang' phát ra cùng cái giọng gợi đòn của anh ta thì đầu đầy vạch đen. Nhưng vì có việc cần hỏi nên cô không cúp máy được, cô cười nói: "Em có việc cần nhờ anh tư vấn này!"
"Oh, nói gì chứ mấy chuyện tư vấn này anh rành sáu câu. Em cứ nói đi!",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514107/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.