Xe chạy được một đoạn thì Mộc Tâm mới khe khẽ mở đôi mắt hoa đào vẫn còn đang mơ màng của mình. Cô đưa tay dụi dụi mắt, khi tỉnh táo rồi cô mới phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe. Cô hơi giật mình xoay đầu nhìn thì thấy gương mặt phóng đại của Lâm Đình Phong.
Anh nhìn gương mặt ngơ ngác của cô thì cười, nói: "Em dậy rồi à? Anh thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em."
Mộc Tâm bối rối đưa mắt nhìn xuống, giờ cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi anh, cô đưa người trượt xuống chiếc ghế da, cầm chăn đưa cho anh, cười ngại ngùng: "Cảm ơn anh."
Lâm Đình Phong lấy chăn gấp lại để vào ngăn kéo. Mộc Tâm nhìn về phía tài xế ngồi phía trước, cô thầm đánh giá, mặc nguyên một bộ vest đặt may riêng, còn láy Bugatti, chắc hẳn là người quen của tiểu gia hỏa.
Franko thấy cô nhìn mình đó thì cười giới thiệu: "Chào cô bé, tôi là Franko, trợ lý kiêm quản gia của Martin, người thân của Alain."
Mộc Tâm cười, điềm tĩnh đáp: "Chào chú, con là Mộc Tiểu Tâm, thư ký của Alain. Cảm ơn chú hôm nay đã cất công đến đón ạ."
Franko nhìn thấy cô gái vừa điềm tĩnh vừa biết đối nhân xử thế như vậy thì rất hài lòng. Anh ta vui vẻ trò chuyện với Mộc Tâm: "Tiểu Tâm, con có tên nước ngoài không? Con nghe thấy đấy, ở đây khá lâu nên tiếng mẹ đẻ của ta không tốt."
"Oui, vous pouvez m'appeller Rosé."(Dạ, chú có thể gọi con là Rosé),Mộc Tâm dùng tiếng Pháp trôi chảy trả lời Franko làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514053/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.