Không còn cách nào khác, Mạc Vi Miên đànhòng bếp làm việc. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng opera của Lâm đại nương.
“Xuân Hoa, ngươi chết đi đâu vậy, phòng bếp việc nhiều như vậy, ngươi còn dám nhàn hạ!”
Lâm đại nương ở vương phủ làm việc cũng có hơn – ba mươi năm, cũng xem như nguyên lão trong phòng bếp.
Bà ta hai tay chống hông, một bộ hung hãn mắng chửi người, phía sau mọi người vùi đầu làm việc, không ai dám lên tiếng nói giúp cô nửa câu.
Nếu là trước đây thì cô đã lập tức phản kích lại bà ta rồi.
đáng tiếc, người đang cùng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cô nhẫn.
Mạc Vi Miên cùi gằm mặt xuống, một bộ đứng im nghe chửi, cô tự nói với mình, mỉm cười mỉm cười, nhẫn nhẫn nhẫn, sau khi kìm nén được cảm xúc mới chậm rãi mở miệng.
“Nô... Tỳ...” Mạc Vi Miên để lộ vẻ mặt ủy khuất lại không dám nói
“những công việc này ngươi làm không xong, đêm nay đừng có đòi ăn cơm.”
Mạc Vi Miên trừng mắt nhìn, khua tay múa chân sau lưng Lâm đại nương, thấy bà ta đột nhiên quay lại, cô lập tức thu hồi tất cả động tác, cúi đầu ngoan ngoãn đi làm việc.
Ban đêm, toàn bộ vương phủ có vẻ im ắng.
“Haizz, mệt mỏi quá.”
tất bật cả một ngày, Mạc Vi Miên mệt đến mức toàn thân không còn chút khí lực nào, cô nằm trên mặt cỏ than thở, mắt nhìn lên bầu trời đêm ngây ngốc.
Bụng bỗng nhiên đói cồn cào, Mạc Vi Miên ngượng ngùng cười cười, xoay người đứng lên.
Nhìn đống điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-that-dac-biet-sung-ty-dua-gion-vuong-gia/61218/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.